ÔNG CHỦ – Truyện ngắn của tác giả Long Huỳnh
1.
Giờ thì gã đã rất gần với mục tiêu của năm nay: giết chết ông chủ người Hoa của mình. Vì sao gã lại có mong muốn đó thì gã không tường tận giải thích được. Dĩ nhiên không phải để chiếm đoạt tài sản của ông ta, gã chưa từng có ý đó. Về căn bản, gã luôn nghĩ ở độ tuổi trẻ trung của gã, tài sản chẳng qua là một thứ không sớm thì muộn thì cũng có. Gã cũng chưa bao giờ là loại người tôn thờ vật chất. Gã không cần gì hơn những thứ siêu cơ bản của đời sống con người: những bữa ăn trung bình, những bộ quần áo trung bình và một cái xe máy trên trung bình một chút.
Nếu không giết ông chủ mình vì tiền, chỉ còn lại một khả năng: vì tình. Một mối hận nào đó, gã suy luận. Nhưng ngẫm càng nhiều thì gã càng thấy lý do này sai trái. Nợ ân tình của gã đối với ông chủ dù không tợ ơn sâu sinh thành của cha mẹ, thì cũng là đáng kể đối với gã lắm chứ. Cách đây ba năm, khi gương mặt gã hẵng còn non choẹt, cân nặng chưa quá 52 ký lô và đầu óc thì đầy sự trong trẻo ngây thơ pha lẫn cái nhiệt tình hừng hực của một anh chàng sinh viên mới tốt nghiệp, ông chủ đã cho gã một cơ hội để làm việc tại công ty của mình.
Trong khi chứng kiến bạn bè phải đi xin việc khắp nơi và nhận cơ man những lời từ chối thì gã có ngay một công việc ngon lành. Mức lương của gã được điều chỉnh 3 lần sau 3 tháng làm việc, tăng gấp rưỡi, rồi gấp đôi, rồi gấp hai lần rưỡi so với mức lương thử việc. “Chú chẳng bao giờ tiếc chi phí trả công cho người làm được việc. Con xứng đáng với mức thu nhập này” – ông chủ người Hoa nhìn gã thân thiện, nói rành mạch nhất bằng một cái giọng hơi khò khè của một người phổi yếu.
Không tệ với một thanh niên mới bắt đầu bước chân trên con đường xây dựng sự nghiệp. Với gã vào thời điểm đó, mọi thứ rất tuyệt.
2.
Công ty này có một đặc thù riêng: những nhân sự cao cấp nhất là người Hoa, những nhân sự trung cấp là người Việt và những nhân sự thấp nhất cũng là người Hoa. Cơ chế kỳ lạ này khiến gã không thể nắm bắt được những bí mật kinh doanh thượng tầng của công ty và cũng khó biết được những câu chuyện vặt vãnh từ những người giúp việc nhiều chuyện: như ông tài xế riêng hiền lành của vợ chồng ông chủ, hoặc những nhân viên trung thành nhưng lúc nào cũng lầm lì ở kho quản lý hàng hoá. Những người của nhóm thượng tầng thường trò chuyện với ông chủ bằng kiểu cách bí mật như thể những mưu thần đang đưa ra kế hoạch thoán vị thái tử. Một đôi lần gã lỡ xen ngang của trò chuyện của họ khi ghé vào phòng trình ký một văn bản gấp, họ ngay lập tức nín bặt, trao đổi với nhau những ánh mắt khó hiểu, khiến gã thấy mình như thể một người thừa thãi, phải vội vã rút ngay. Trong khi đám nhân sự dưới kho hàng thường đùa bỡn với nhau bằng tiếng Quảng, khiến dù muốn, gã cũng không thể tham gia vào câu chuyện. Bọn chúng cũng chỉ hiểu lơ lớ tiếng Việt, giao tiếp rất ư chừng mực. Dẫu vậy, đó chỉ là 1 phiền toái không đáng kể lắm ở công ty này, gã vốn không phải kiểu người thích thú với việc được yêu thích hay giao du với nhiều người. Điều gã khó chịu là gã cảm thấy xung quanh mình có nhiều bí mật.
3.
Khi ở trong nhóm những nhân viên văn phòng người Việt nắm giữ các vị trí bậc trung ở công ty thì gã thấy khá thoải mái. So ra, gã lại là người có vẻ gần gũi ông chủ nhất so với các bạn đồng nghiệp. Gã biết được nhiều bí mật hơn: ai sắp được thăng chức, ai sắp được chuyển qua một bộ phận khác theo ý muốn, được tăng lương, hoặc ai đó sắp bị cho nghỉ việc. Công ty này không quá to, nhưng xét theo mức độ quy mô vào thời điểm cũng thuộc loại hoành tráng với trên dưới 200 nhân sự, và dòng tiền cũng như hàng hoá luân chuyển cũng không quá lớn, đâu đó trên 200 tỉ mỗi năm. Thứ hàng hoá kinh doanh của họ cũng là thứ xem ra bình thường: điện gia dụng. Vậy mà, mỗi lần “hội đàm” với ông chủ, gã lại cảm giác như mình đang ở trong một hội kín với những thương vụ mang đậm chất mafia vậy.
Nhân tiện, gã cũng phải nói thêm về mình. Gã có lẽ hơi có vấn đề về trí tưởng tượng, hoặc cũng có thể vì gã vẫn còn trẻ, gã ít thích nhìn mọi thứ như nó vốn thế. Bi kịch hoặc phóng đại mọi thứ quá chẳng hạn? Có lẽ cũng vì thế mà gã muốn ám sát ông chủ của mình chăng?
Có một lý do có vẻ hợp lý, mà trong một đêm khó ngủ, gã chợt nghĩ ra: đó chính là gã bị ông chủ của mình thao túng thái quá chăng?
4.
Khi câu hỏi được đặt ra, các câu trả lời bắt đầu xuất hiện: gã nhận ra sự thao túng của ông chủ trong các đối đãi với mọi người. Ông chủ dịu dàng khi muốn người ta nghe lệnh. Đổi sắc mặt hoặc lạnh lùng khi cần áp đảo đối phương. Hơi giả vờ nghễnh ngãng khi không muốn tiếp tục đề tài. Gợi ý khéo léo và dẫn dắt lòng vòng khi muốn đối phương rơi vào bẫy.
Ở ông chủ, trong bán kính chừng 3 mét, cấp dưới không thở được, nếu như không có sự cho phép của ông. Dáng người thấp nhỏ, có lẽ không quá 1 mét 70, nhưng ông chủ tạo cho mình một cái thế của 1 hoàng đế trong cái vương quốc 200 dân của mình.
Nghe có vẻ vô lý. Nhưng gã thử quan sát. Vợ của ông chủ cũng làm chung công ty, trong vai trò phó giám đốc, quản lý chính về mặt tiền bạc. Bất kỳ khoản chi tiền mặt nào cũng phải qua chốt cửa cuối cùng của bà. Bà cũng sợ ông chủ một phép, dù nghe nói rằng trước khi cưới, gia đình bà còn giàu có hơn ông chủ. Bà cũng là người Hoa, dĩ nhiên.
Đám quản lý thân cận của ông chủ, bao gồm hai nhóm Việt và Hoa, luôn đầy ắp những âm mưu, mà ông chủ có một lần chia sẻ với gã một câu đầy ẩn ý: “Con người ta khi thấy tiền và hàng hoá trước mắt mình, sẽ bộc lộ bản chất, rồi cháu sẽ hiểu ra điều này!”
Ông chủ như sống giữa bầy sói vì sợ người ta ăn cắp, qua mặt mình.
Trong 3 năm gã làm việc dưới trường ông chủ, các quản lý thân cận lần lượt bị thay thế, sa thải, đuổi việc, tịch thu xe hơi đã cấp… với những văn bản và căng thẳng trong bàn giao. Rất nặng nề. Ông chủ khiến gã ngày càng cảm thấy mình nhỏ bé và yếu ớt trong cái vương quốc mà ông đã tạo dựng nên.
Thế là ý gã đã quyết: phải hạ ông chủ thôi.
5.
Đây là một đêm có trăng. Gã lên đường thực hiện phi vụ. Gã đã cẩn thận gọi trước cho người yêu rằng gã có một việc quan trọng cho công ty phải làm và yên tâm rằng nàng sẽ không làm phiền đến gã nữa. Giọng nàng không có chút nghi ngờ nào.
Gã đến biệt thự của ông chủ. Nó là một khuôn viên lớn, nhưng nằm kín đáo trong một mê cung những căn biệt thự như luôn câm lặng ở khu bờ sông ngoại thành. Nơi này đầy những trạm gác của bảo vệ, nơi những người lạ mặt có thái độ khả nghi sẽ ngay lập tức bị chặn lại hỏi han giấy tờ. Gã đã qua lại nơi này đủ nhiều để tạo cho mình một vẻ ngoài đáng tin. Ăn mặc lịch sự, sạch sẽ và di chuyển đầy chủ ý, như thể gã được mời đến một buổi tiệc của gia chủ.
Gã có mang theo súng. Gã muốn làm điều này nhanh, gọn, lẹ.
Bấm chuông cửa, như gã dự đoán, một người giúp việc người Hoa cất giọng hỏi. Đó là một bà già mắt kém, tai nghễnh ngãng, mẹ của tay gác cửa. Tay gác cửa, kiêm tài xế phụ của ông chủ đang được điều động đi chở hàng tăng ca rồi. Gã xưng là nhân viên của công ty cần gặp ông chủ có việc gấp. Chẳng mảy may nghi ngờ, bà cho gã vào nhà.
Nhà không có ai. Bà chủ đã đi nước ngoài thăm hai đứa con du học. Hai người giúp việc khác gồm đầu bếp và một người làm vườn đã về quê. Việc này gã điều tra được từ con bé giúp việc chuyên nấu cơm trưa cho ông chủ. Con bé đến là lắm mồm. Có lẽ nó là mắt xích yếu nhất trong hệ thống bảo vệ của vương quốc này.
Gã thong thả bước vào nhà. Mọi việc có vẻ thuận lợi cho gã, khi ông chủ đang ở nhà một mình, cũng không có vị khách bất ngờ nào đang ghé thăm. Ông chủ kia rồi, đang trong bộ pyjama với mái tóc ướt và một tờ báo tiếng Hoa. Có lẽ ông chủ vừa bơi xong suất tối và tự thưởng cho mình một khoảng thời gian thoải mái.
– Ồ? – ông chủ không giấu được vẻ ngạc nhiên khi thấy gã – Cháu đến gặp chú à?
– Vâng! Dạ… – gã bối rối, ngay lập tức, dù đã chuẩn bị rất kỹ rằng gã phải tạo cho mình một dáng vẻ thật ngầu của sát thủ.
Ông chủ đưa tay:
– Ngồi đi cháu. Có việc gì mà lại đến trễ thế?
Gã thọc tay vào quần, rút ra một phong bì màu trắng, đưa bằng cả hai tay cho ông chủ, vẫn đang nhướng lên cặp lông màu đen đậm của mình lên mà chăm chăm nhìn gã.
6.
Hai ly trà la hán quả nóng được bưng lên bởi bà già giúp việc người Hoa. Ông chủ đã kiểm soát được bầu không khí. Gã lại bị kiềm toả trong một vòng năng lượng phát ra từ ông chủ uy lực của mình. Gã căm ghét điều này. Khẩu súng lục chỉ cách tay gã chưa đầy 20 cm, nhưng gã cảm giác không thể nào đụng đến được nó.
Ông chủ lúc này ở trong một tình trạng bảo vệ thấp nhất. Không được che chắn bởi một cái bàn làm việc lớn bằng gỗ lim đầy quyền uy với những linh vật huyền bí: một cây bút máy mạ vàng dùng để ký tên, một con rồng nhỏ bằng đá mua từ Đài Loan, một mô hình samurai với song kiếm được tặng bởi đối tác Nhật Bản. Những thứ đã khiến gã e sợ mỗi lần đối diện với ông chủ.
Trong bộ pyjama sọc kẻ thay cho sơ mi trắng lốp cài khuy sát cổ, ông chủ nhìn già nua và yếu đuối hơn, nhưng gã vẫn chưa thể ra tay. Cái thần khí vẫn còn đó, thậm chí, còn ẩn tàng thứ gì đó khó diễn tả. Có lẽ là nằm ở đôi mắt vẫn sắc lẹm, gã đoán.
Rồi đôi mắt đó của ông chủ chợt trùng xuống, chuyển sang hiền lành và đầy thông cảm:
– Cháu đâu có đến tận đây vào giờ này chỉ để nộp đơn xin nghỉ việc đúng không?
Gã im lặng. Ông chủ luôn là người có giác quan thứ sáu rất nhạy bén. Nhưng chắc ông ta không thể nào biết được gã có mang súng.
– Ban đêm đến nhà, thường là ý đồ không tốt. Nhưng chú sẽ nói với cháu một điều. Cháu có muốn nghe không?
Gã gật đầu. Nhưng đôi vai gã vẫn căng cứng.
– Mọi việc trên đời này đều có lý do của nó. Việc cháu vào làm việc cho chú. Hay chú có cơ hội được làm việc với một thanh niên tài giỏi như cháu cũng có lý do của nó. Người ta gọi nó là cơ duyên. Có thể, kiếp trước chú nợ cháu, hoặc ngược lại, cháu nợ chú một món nợ ân tình. Khi món nợ được trả, chúng ta có thể đường ai nấy đi. Hôm nay cháu đến đây với một ánh mắt đầy sát khí, chú biết, cháu có thể đã muốn đánh bại chú, theo một nghĩa nào đó.
Ông chủ ngừng lại một nhịp thở. Phổi ông vốn yếu, ông cần lấy hơi.
– Một người muốn đánh bại người khác mà không bởi sự khiêu chiến, thường là vì họ cảm thấy bị áp đảo và cảm thấy bản thân yếu đuối. Một chiến thắng có thể cứu họ khỏi cảm giác ấy. Chú đã từng ở tuổi cháu và trải qua những điều tương tự, chú hiểu cảm giác đó. Nhưng cháu có bao giờ nghĩ đến tận cùng của việc này chưa?
Ông chủ lại ngừng lại, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào mắt gã, như thể không muốn đánh mất sự kết nối nhãn quan. Ông đưa gã ly la hán quả. Gã đỡ lấy bằng hai tay. Ông nhấp một ngụm. Gã cũng vô thức nhấp một ngụm, với động tác y hệt ông. Vị la hán quả ấm, mùi thơm hắc hắc của nó xộc vào mũi gã.
– Cháu có bao giờ nghĩ đến tận cùng của việc này chưa?
Sự im lặng của gã là một câu trả lời phủ định.
– Có những việc không thể rút ngắn thời gian được. Cũng như câu chuyện về một đứa trẻ đi nhặt củi. Mới chín mười tuổi, nó sẽ quá yếu để có thể đốn một cái cây. Nó chỉ còn cách đi nhặt củi khô mà kiếm sống. Mỗi ngày nó sẽ đều phải tập luyện cho cơ bắp căng lên, học kỹ thuật dùng rìu, học cách mài sắc cái rìu của mình… cứ thế cứ thế, cho đến khi cái rìu thì sắc bén còn nó thì lớn lên, khoẻ lên, thành một chàng trai vạm vỡ. Chỉ đến khi đó, nó mới bắt đầu đốn hạ được một cái cây to, thay vì nhặt củi khô hàng ngày. Đúng không nào?
Mỗi câu nói, ông chủ lại tiến gần gã thêm một chút. Khi nói hết những câu dài, gã nhận ra ông chủ chỉ còn cách gã chưa đến một cánh tay. Gã thấy một cơn ớn lạnh bất ngờ xuất hiện. Nhanh như chớp, ông chủ đã thọc được tay vào bụng gã, rút ra khẩu súng lục mà gã đã giấu kỹ khi mang đến đây.
Gã chưa kịp hé miệng, ông chủ đã tháo đạn, và vứt mạnh khẩu súng ra cửa sổ hướng về phía hồ bơi. Mặt nước xanh ngắt nuốt lấy khẩu súng trong một tiếng tõm cụt ngủn.
Ông chủ xếp 6 viên đạn đồng lên bàn xếp hàng thành 1 đường thẳng, mắt vẫn chiếu tướng gã, miệng ông không thể đoán được cảm xúc. Như một nụ cười vừa chế giễu, cũng có thể hiểu là sự thương hại hoặc cảm thông cho gã?
Gã đã thất bại cho kế hoạch tối nay. Gã đứng dậy. Không còn gì để gã có thể nói hoặc làm với ông chủ của mình nữa. Người chiến thắng ở kia, đang bưng ly la hán quả nóng trong vóc dáng của một người sáu mươi tuổi nhưng như thể một quả núi sừng sững, còn gã là cậu bé nhặt củi đã mất luôn cả cây rìu của mình.
– Chúc cho cháu nhiều may mắn trên chặng đường sắp tới!
7.
Gã không biết được mình đã về nhà như thế nào. Nhưng ở nhà người yêu gã đang đợi. Với cô, gã là một người đàn ông mạnh mẽ và tốt bụng, dù còn nhiều thiếu sót. Gã lấy lại được phần nào can đảm. Nhiều năm sau, gã không bao giờ gặp lại ông chủ của mình nữa. Thế giới của cái công ty Hoa Việt đầy rẫy âm mưu thao túng và sự kiện kỳ bí đêm hôm đó rốt cục đã bị gã xoá dần hay đẩy lùi vào một vùng ký ức sâu thẳm. Còn gã, vẫn đang trên con đường của mình mà giờ đây gã hiểu rằng nó sẽ luôn dài và xa, nếu không muốn nói là vô tận. Gã tuyệt đối không còn bị ám ảnh bởi việc phải hạ gục một ai cả. Có chăng một vướng mắc thì đó là việc gã chẳng bao giờ dám thử lại một ly trà la hán quả nào.
L.H
Đôi lời tự giới thiệu của tác giả:
Long Huỳnh:
Sinh sống và làm việc tại Thành phố Hồ Chí Minh
Dù mới bắt đầu viết nhưng sẽ nỗ lực để viết nghiêm túc nhất có thể.