[Truyện ngắn] Mặt trời vẫn mọc ở hướng Đông – Gin Trần Lưu

[Truyện ngắn] Mặt trời vẫn mọc ở hướng Đông – Gin Trần Lưu

Văn+ xin trân trọng giới thiệu một truyện ngắn mới của tác giả Gin Trần Lưu đã gửi về cộng tác cho chúng tôi:

MẶT TRỜI VẪN MỌC Ở HƯỚNG ĐÔNG

Trong u tối, nàng vẫn bước… băng qua những cánh rừng xanh thẳm xanh, mặc dưới chân là gai nhọn hay sắt đá khiến đôi chân nàng thi thoảng lại rỉ hoen một màu đỏ lên cỏ. Nhưng, nàng có ngần ngại gì, bởi trái tim nàng đã trót trao niềm tin nơi người nàng thương yêu, thì những đớn đau nhỏ nhoi về thể xác này sao có thể làm lay chuyển được ngọn lửa bất diệt ấy…

Đêm nay, dưới bầu trời đầy sao, hoàn toàn là đơn độc trên mỏm đá cạnh những cây bạch đàn trắng. Nàng như lắng nghe được khúc hát reo từ chúng, nhẹ nhàng, êm ru, nhưng sao đầy khắc khoải u buồn… Co ro, chiếc khăn choàng ngả màu nàng siết chặt trong tay cố không để nước mắt mình tuôn rơi thấm đẫm làm ướt lấy… Vì nàng biết, nếu lúc này đây nàng yếu đuối, thì nỗi buồn và tuyệt vọng ắt sẽ xâm chiếm và bóp nghẹn trái tim nàng trước thời khắc quan trọng nhất của cuộc đời nàng có thể tìm thấy… Ôi, yếu đuối, chưa bao giờ nàng căm ghét nó đến vậy! 

Dưới mặt trăng và những vì sao nàng nguyện cầu. Không, chính xác hơn là một lời thủ thỉ, mà nàng đã chẳng biết tỏ bày cùng với ai qua những đêm dài dằn vặt trái tim nàng đau đớn:

Con biết rõ những gì… Người cho con biết rõ… Nhưng Người ơi, đớn đau đến nhường nào khi duy nhất chỉ một mình con tỏ tường trên con đường dài tìm kiếm đơn độc này… Còn người ấy, người ấy sẽ tin và đáp trả lại tấm chân tình hư ảo của con chứ? Con, con cũng chẳng biết thế nào nữa… Nhưng sự thật – con cần phải nói ra với người ấy, vì chỉ duy có người ấy mới có thể lắng nghe được những điều bí mật thầm kín trái tim con… Niềm tin, người ấy sẽ lựa chọn trao đi hoàn toàn cho con chứ? Con không mong cầu điều ấy đâu thưa Người! Vì con chỉ cần được nói ra sự thật bị chôn giấu bấy lâu nay mà thôi…

Và khi niềm tin người ấy lựa chọn không trao đi, thì con sẽ lại về dưới bầu trời đêm đầy sao này, cùng mặt trăng, trên mỏm đá, bên những cây bạch đàn trắng mà khóc nức nở như đứa trẻ… Vì ít nhất, Người đã lắng nghe con, và những giọt nước mắt ấy thật trở nên ý nghĩa siết bao với một trái tim không ai thấu hiểu này…”

Thiếp đi đẫm nhoà trong nước mắt. Khi tỉnh dậy, nàng lại tiếp tục cô đơn trên hành trình nàng trót trao niềm tin… Những giọt sương sớm thấm ướt đêm qua trên tán lá trĩu mình. Hạnh phúc, nàng đón lấy, như đón lấy sự hiển hiện của tinh khiết đất trời. Màu vàng nâu nhợt nhạt, ánh mặt trời chiếu rọi, nàng nhìn về hướng đông – cúi đầu, rồi cất bước…

Băng qua những điệp trùng bao lâu nàng chẳng rõ. Khi ánh nắng gắt gao, mặt trời lên đỉnh đầu, nàng tìm đến được một ngôi làng ven sông không trẻ con mà chỉ toàn bóng người già lầm lũi. Thế rồi một người phụ nữ goá bụa tốt bụng mời nàng vào nhà và dùng bữa. Trên bàn, chỉ có cơm trắng và măng tre.

– Này cô gái, cô từ đâu đến đây?

– Thưa, tôi ở một rất xa xôi, mà có lẽ bà chẳng biết…

– Vậy nguyên cớ gì khiến cô lạc bước đến nơi này?

– Là lý trí khờ khạo cứ một mực bắt tôi phải tin theo lời trái tim mình mách bảo, nên tôi đã quyết định ra đi…

– Thế thì cũng giống như những người trẻ trong làng này. Họ cũng đã quyết định ra đi, để lắng nghe theo tiếng trái tim mình…

– Thưa, vậy họ có quay trở về không ạ?

Có, họ có quay trở về. Có người còn mang theo cả vợ (chồng) và con. Nhưng cũng có những người, chỉ một mình trở về. Già nua, song cũng đầy hạnh phúc mãn nguyện…

Kết thúc bữa cơm trưa, nàng chào tạm biệt người phụ nữ goá bụa tốt bụng và rời đi. Nàng lại tiếp tục trên hành trình đơn độc của chính mình…

Chẳng mấy chốc, đêm lại đến, bầu trời lại ngập ngụa những vì sao xa xôi phản chiếu trên dòng sông buồn tĩnh lặng. Ngày mai thôi, chắc chắn, nàng sẽ lựa chọn vượt qua sông để tìm đến thành phố đông đúc nhất, nơi mà nàng tin chắc rằng có người nàng yêu đang hiện diện…

Mặt trời cuối cùng cũng đã lên ở đằng đông. Trong màn sương mờ đục, bóng người lái đò dần cập bến.

– Chào cô gái trẻ, cô muốn qua sông sao?

– Vâng, thưa tôi muốn qua sông. Nhưng tôi không thể trả cho ông bằng tiền, mà chỉ có thể trả ông bằng lương thực tôi mang theo.

– Ta không cần cô trả ta gì cả, vì vốn dĩ bao năm qua ta vẫn luôn ở đây chỉ để chèo đò giúp đưa người sang sông. Mà nếu được… thì ta muốn lắng nghe điều ước trái tim cô.

– Vâng, tôi rất sẵn lòng để nói cho ông nghe về điều ước của tôi.

– Ôi, điều đó thật quý giá.

– Ông biết không. Tôi ước gì bên kia dòng sông, ở nơi thành phố nhộn nhịp ấy, tôi có thể tìm gặp được người mình thương yêu.

– Nhưng, nếu như cô không thể gặp được ấy…

– Thì tôi ước… trái tim mình, đã chẳng biết gì về người…

Thành phố trưa đứng bóng, nàng ngồi dưới tán cây cổ thụ rồi bày biện giá vẽ và hoạ cụ ra thật ngăn nắp, để bắt đầu một công việc thật sự nghiêm túc nuôi sống nàng… 

Thấm thoát, thời gian đã ba năm trôi qua. Nàng vẫn ngồi dưới tán cây cổ thụ, vẫn vẽ tranh cho những người qua đường xa lạ, mà chưa bao giờ nàng tìm thấy được bóng dáng quen thuộc của người nàng thương yêu trong mộng…

Đêm nay, không thể nào chợp mắt, nàng lang thang đến bờ sông mà người lái đò năm ấy đưa nàng đến… Trong cơn gió lạnh giá buốt, chiếc khăn choàng ngả màu trong tay nàng giữ chặt. Nàng giữ nó bao năm rồi nàng không nhớ, và mặc dù không muốn nó thấm đẫm nước mắt… Nhưng có lẽ giờ đây, nàng phải dùng nó để lau đi… Ánh trăng buồn phản chiếu lên dòng sông tĩnh lặng. Soi mình dưới bóng nước, tủi thân nàng oà khóc. Ôi, thân thể nàng gầy guộc, ánh mắt nàng hao mòn biết bao vì nhung nhớ kéo dài… Một niềm tin – quá nhiều những uỷ khuất…

Sáng sớm ngày hôm sau, trên chiếc đò năm xưa, cũng người lái đò ấy, nàng quyết định rời đi, rời thành phố xa lạ mà ba năm qua nàng gắn bó…

– Thưa ông, điều ước của chính mình năm xưa, tôi đã không thể làm được…

– Thế ba năm qua, cô đã không hạnh phúc sao?

– Thưa, tôi đã không hạnh phúc, nhưng tôi hài lòng vì sự đánh đổi ấy…

– Cô biết không, kể từ ngày tôi đưa cô sang sông, thì ba năm qua tôi cũng không còn chở thêm một vị khách nào nữa. À, cũng trong ngày hôm đó, tôi có chở thêm một vị khách nữa rời đi từ thành phố này… Ngoài ra, tôi đã không còn chở thêm một vị khách nào nữa…

Khẽ đưa tay theo dòng nước xuôi dòng, nàng tự thấy trái tim nàng yếu đuối hơn rất nhiều. Sự cố chấp ngang ngạnh trong nghĩ suy có lẽ như một bài học đắt giá khiến bản thân nàng dần dần nhận ra rằng: “ trên đời này, mọi thứ… nàng không nên cưỡng cầu…”.

Quay trở về trên mỏm đá năm xưa, dưới bầu đầy sao, cùng ánh trăng vành vạnh, bên những cây bạch đàn trắng, nàng lại đơn độc tựa thuở nào… Giờ đây, không thể nào cản ngăn, nàng oà khóc nức nở:

Con không tiếc dòng thời gian qua đi, vì con thực tâm yêu người ấy nên hoàn toàn hiến dâng những gì con có thể… Nhưng Người ơi, sao trái tim con lại đớn đau đến thế… Phải chăng, cũng bởi nỗi uỷ khuất con chẳng thể nói ra… Phải chăng, ngọn lửa tình yêu nơi người ấy đã ngủ quên thật sao? ”

– Không, ta không mong nàng nghĩ ngợi như thế, bởi thời gian qua ta cũng đã tha thiết kiếm tìm, và chờ đợi nàng trong mòn mỏi nhớ thương…

Khoảnh khắc này, dáng hình của người nàng yêu ngay trước mắt… Ôi, cuối cùng, nàng cũng đã gặp gỡ được người… 

***

Ánh mặt trời chiếu rọi, những tia nắng ấm áp nàng ngắm nhìn sau một cơn mộng mị dài… Căn nhà phủ đầy um tùm hoa cỏ dại chẳng một ai chăm sóc, chỉ một mình nàng đơn độc… Mặt trời, vẫn mọc ở hướng đông…

Gin Trần Lưu.

CATEGORIES
Share This

COMMENTS

Wordpress (0)