[Truyện ngắn] Lồng chim – Vũ Phi Trường

[Truyện ngắn] Lồng chim – Vũ Phi Trường

Văn+ xin trân trọng giới thiệu tới độc giả một truyện ngắn mới của tác giả Vũ Phi Trường:

Lồng chim

Nghe nói bà Tám hôm nay chuyển dạ nhưng đến giờ căn nhà bà vẫn lặng thinh như thế. “Chắc lại là một con Chim ra đời”, mẹ tôi tặc lưỡi, đôi mắt sâu hoắm của bà trĩu xuống một nỗi buồn khó tả. Nhìn hình ảnh tí hon của mình trong mắt mẹ, nỗi xấu hổ bỗng dâng tràn làm mặt tôi nóng bừng. Chẳng biết tự khi nào, đàn bà trên đảo Vọng Nguyệt sinh ra những đứa trẻ trông khác với chủng loài của họ. Thai nhi sinh ra sẽ không cất tiếng khóc, chúng gầy yếu và mong manh vô cùng. Những đứa trẻ này chỉ có thể cao lớn bằng một bàn tay người. Dân làng nơi đây thường gọi chúng là những kẻ bé mọn, những chú chim Chích Chòe nhỏ bé, những sinh vật tí hon và chẳng mấy quan trọng của xã hội. Thế đấy, họ có nhiều tên cho một đứa trẻ như tôi, nhưng thường họ gọi là “Chim” cho gọn. Mỗi Chim đều có một số hiệu cho riêng mình từ khi lọt lòng. Tôi đã từng có một số hiệu A012 ở thắt lưng, nhưng nó đã bị một vết sẹo lồi lấp đi khi tôi bị phỏng vào một năm trước. Điều này đến giờ vẫn là một bí mật của gia đình tôi, vì chính quyền sẽ phạt rất nặng khi một đứa trẻ Chim ra đường mà không có số hiệu. Điều này với hòn đảo tôi sống hệt như một tội trạng đáng bị ném đá. Vì sợ điều này nên nhà tôi quyết định giấu nhẹm câu chuyện này. Đã tồn tại 12 năm trên cuộc đời, nhưng tôi vẫn chẳng thể hiểu nổi chính sách oái ăm này. Không những tôi, có vẻ tất cả mọi người đều không hiểu nhiều chính sách được ban hành, hay họ không muốn hiểu, hoặc họ sợ phải hiểu, tôi không chắc nữa.

Hôm nay là thứ Sáu, như mọi ngày trong tuần, tôi đến Tổ Kén – một hệ thống trường học bắt buộc dành cho “những đứa trẻ không khóc”. Hôm nay cũng là buổi học cuối cùng. Sau buổi học này sẽ là lễ tổng kết. Tất cả học sinh năm cuối sẽ được chuyển vào nhà máy Dodo vào ngày hôm sau của buổi lễ để làm việc, để trở nên có ích một chút cho hòn đảo. Tôi cũng không ngoại lệ. Người dân ở đảo Vọng Nguyệt của tôi tự hào về những vật dụng thủ công và kỹ nghệ của nhà máy Dodo ở thị trấn, vì chúng luôn hoàn hảo đến kinh sợ. Tôi đã từng thấy một chiếc lồng chim Yến Phụng màu đỏ thẫm trong phòng hiệu trưởng – một trong những sản phẩm độc quyền đến từ công ty Dodo. Chiếc lồng ấy rất lộng lẫy, sắc đỏ của nó dễ quyến rũ những kẻ tò mò. Người ta thường nói, khi đứng trước lồng chim của Dodo, tự trong cơ thể của ta sẽ trỗi lên một thứ dục vọng kỳ lạ, nó sẽ chảy trong huyết quản rồi dần trị vì não bộ, làm đôi mắt của những kẻ thèm thuồng cháy lên khao khát sở hữu sản phẩm ấy một cách điên dại. Lời đồn đại này không ứng nghiệm với tôi, vì mỗi khi đứng trước chiếc lồng ấy, tôi cứ thấy sợ sợ thế nào. Tôi không thích màu đỏ của nó, trông hệt như máu vậy. Lồng chim Dodo thường được tiêu thụ bởi tầng lớp trí thức, bởi người ta bảo chỉ có họ mới hiểu tường tận về tinh hoa và giá trị truyền thống ngành thủ công mỹ nghệ ở Vọng Nguyệt bao đời. Từng đường chạm trổ đến nước màu của gỗ, tất cả đều phải qua một công đoạn bí truyền của công ty nên các sản phẩm đều mang tính độc quyền. Nhân công của nhà máy Dodo đều đến từ Tổ Kén, là bọn Chim như chúng tôi. Đôi khi tôi vẫn luôn tự hỏi, không biết bên ngoài đảo Vọng Nguyệt là một thế giới như thế nào, có những đứa trẻ như chúng tôi không, chúng có phải làm công cả đời cho một nhà máy không, hay chúng có thể vẽ và nhảy múa, có thể chơi vĩ cầm hay hạc cầm như trong sách vở, có một cuộc đời không dính dáng gì đến Dodo. Tôi không biết nữa. Tiếng chuông reo lên, nó cắt đứt dòng suy tư của tôi lạnh lùng như gã đồ tể cắt đầu một con lợn. Cả lớp bắt đầu thinh lặng. Thầy Lâm hiệu trưởng bước vào, bắt đầu tiết học đạo đức cuối cùng. Thầy ấy viết lên bảng một câu hỏi: “Bạn tồn tại để làm gì?”.

“Đó là một câu hỏi kì lạ, thưa Giáo sư Lâm”, tôi nói.

Thầy Lâm nhìn tôi rồi mỉm cười, một nụ cười méo mó. Nó chỉ dấu rằng thầy đang vui vì câu hỏi của tôi.

– Minh Thanh, ý của trò là…?

– Ý em là… Chúng em thậm chí còn chẳng thể chọn thứ mình muốn làm trong cuộc đời. Cả thảy chúng em đều chắc như đinh rằng cả cuộc đời này, mình sẽ phải làm công trong một nhà máy gỗ và…

– Nghe có vẻ như em không hài lòng với việc đó?

– Em không chắc nữa… Biết đâu ai đó trong chúng em thích làm gì đó khác?

– Minh Thanh, chính quyền sẽ rất buồn khi nghe điều này. Với thân thể nhỏ bé của các em, một công việc ổn định trong nhà máy khổng lồ không thể thỏa mãn các em sao? Không có Dodo, các em sẽ đóng góp được gì cho xã hội này? Thầy rất yêu quý các em, nhưng những lời hoài nghi này của Minh Thanh làm thầy buồn lòng đấy… Các em nhìn lại mình xem.

Sự lặng thinh của lớp học và ánh mắt của thầy Lâm lúc đó len lỏi lên người tôi, trườn lên tai và thủ thỉ rằng nó muốn nuốt chửng câu hỏi ngu ngốc của tôi vào bụng. Tôi thấy mình như vừa phạm phải một lỗi lầm lớn. Tiết học kết thúc trong không khí nặng nề vô cùng. “Xấu hổ thật, đáng ra mình đừng nói gì cả”, tôi thầm nghĩ.

 

***

“Chừng này đồ đạc có vẻ đã đủ cho chuyến đi đến thị trấn vào ngày mai”, tôi tự trấn an mình vào buổi tối trước ngày khởi hành. Bố mẹ tôi đã khóc rất nhiều vào bữa ăn hôm ấy. “Giá rằng con không phải là Chim, hẳn mẹ phải tồi tệ lắm nên con mới phải trả giá bằng hình hài này”, mẹ vừa gục xuống bàn ăn vừa nức nở. Cũng đúng thôi, người dân nơi đây phần lớn theo đạo Trăng, tôn giáo truyền thống của Vọng Nguyệt. Họ tin rằng những kẻ như tôi hẳn phải là một sự trừng phạt của Trăng – khởi nguồn của sự sống, nhưng cũng là nghiệp báo và tai ương. Nhớ hồi còn bé, khi đang nấp vào ngăn tủ để chơi trốn tìm với các Chim khác trong làng, tôi đã từng nghe mẹ nói với ông nội rằng bà đã suýt sảy thai khi mang dạ tôi. Tiếng thở dài của bà lúc ấy đến giờ nó vẫn làm tôi não lòng. Bố mẹ hẳn phải cực nhọc lắm khi phải đối mặt với cả dòng họ kể từ khi tôi ra đời. Chẳng biết sao những từ ngữ của mẹ hôm nay lại làm tôi đau đến thế. Tôi còn nghĩ mình đã quen với sự thất vọng của người khác về mình rồi. Tôi biết rằng họ đau đớn khi phải rời xa đứa con trai của mình, nhưng có vẻ biểu hiện của họ hơi quá, tôi đã nghĩ như thế. Thể nào thì tôi cũng về thăm nhà cơ mà, cũng không phải là đi biệt xứ. Thú thật tôi cũng tò mò nhiều về công ty Dodo, vì chưa từng nghe ai kể về hoạt động bên trong của nhà máy lừng danh ấy. Các anh chị khóa trước tôi đều đã lên thị trấn và chưa ai quay về. Người ta vẫn hay bảo, rằng thứ hào nhoáng của phố thị dễ cám dỗ những kẻ dân quê rời xa vĩnh viễn cái tỉnh lẻ của mình. Chưa một Chim nào ở xã tôi trở về nhà sau khi làm việc ở Dodo. Ngay cả chị Ngọc nhà hàng xóm cũng thế, cũng đã 3 năm rồi tôi chẳng thấy chị nữa. Tôi tự hỏi liệu thị trấn, liệu Dodo là một nơi như thế nào, có lẽ chúng rất tuyệt, rất xa hoa và hoành tráng, nhỉ?

“Nhật ký thân quý,

hôm nay tớ đã làm hỏng buổi học đạo đức cuối cùng. Giáo sư Lâm và bố mẹ chợt làm tớ một lần nữa nghĩ về sự tồn tại của mình. Đôi khi tớ tự hỏi, nếu tớ không được sinh ra, có lẽ bố mẹ đã không phiền lòng đến thế…”

 

***

Sáng hôm sau, chúng tôi di chuyển đến công ty bằng xe được chỉ định bởi nhà trường. Trên xe chỉ có một học sinh và một tài xế ảo. Thầy hiệu trưởng đã nói đây là bước đầu để chúng tôi có thể tập làm quen với việc xa người thân bạn bè, trở nên tự lập hơn. Nghe có vẻ hơi vớ vẩn nhưng tôi đâu thể làm gì khác. Ngày tôi lên chiếc xe điện rời nhà, mẹ đã khóc đến ngất xỉu. Có lẽ bố mẹ thương tôi nhiều hơn tôi nghĩ, tôi an ủi lòng mình. Tim tôi đau thắt khi chiếc cửa ra vào dần đóng lại. Tự hứa với mình sẽ không như Chim khác, dù phố thị có xa hoa đến đâu, tôi nhất định sẽ quay về, và dùng số tiền lương đầu tiên để đãi bố mẹ một bữa ăn thật ngon, thật thịnh soạn. Khung cảnh trước mắt tôi dần di chuyển. Thứ hình ảnh đều đều của cây cối ngoài ô cửa sổ làm tôi chìm vào giấc mơ của riêng mình. Chợt tôi thiếp đi lúc nào chẳng biết. 

“Còn 120 phút nữa sẽ đến công ty Dodo, bây giờ chúng ta sẽ dừng chân tạm nghỉ”.

Chiếc xe dừng lại và cửa tự động mở khi thông báo vang lên. “Đây là đâu? Mình không biết đường đến thị trấn trông như đồng không mông quạnh thế này. Ồ, còn có cả một khu rừng già kế cạnh. Thú vị thật!”, tôi thầm nghĩ sau khi lờ mờ bật dậy vì thông báo của xe. Bước xuống, tôi ngáp một hơi thật dài. Từ phía sau, bỗng có ai đó gõ vào đầu tôi một phát rõ đau. Tôi hét lên:

– Ai đấy? Hoàng? Là mày sao? Mày bị điên à Hoàng? Học sinh đâu được phép gặp nhau sau lễ tổng kết!

“Hai học sinh sẽ đi cùng tuyến đường với nhau. Tài xế ảo xe tao bị vô hiệu hóa rồi, tao trốn ở đây để đợi học sinh đi sau tao, hóa ra lại là mày. Sao mày có thể ngủ được thế? Thảnh thơi lắm à?”, Hoàng nói gấp gáp.

“Ừ thì đến chỗ làm thôi, có gì cần phải giật gân à? Sao mày lại có thiết bị điều khiển xe? Mà sao mày lại trốn? Cái quái gì vậy Hoàng? Mày không thể ngưng phá phách sao?”, tôi không ngừng la hét với đứa bạn học ngu ngốc này của mình.

“À…”, nó ngập ngừng.

Thú thật thì tôi khá bực vì không muốn nhìn thấy mặt thằng đội sổ này, nó rất làm những trò điên khùng trên trường. Hoàng là một đứa học kém nhất lớp trong tiết đạo đức của thầy Lâm, vì vậy nó cũng bị thầy mời lên phòng hiệu trưởng rất nhiều lần. Giáo sư nói rằng những kẻ đạo đức kém như Hoàng là nỗi nhục nhã của gia đình và hòn đảo Vọng Nguyệt này. Vì thế nên không ai muốn có liên hệ gì với nó cả. Tôi những muốn lớn tiếng với Hoàng thêm đôi ba câu nữa, nhưng gương mặt đang dần tái nhợt của nó làm tôi phải chùng lại.

“Hoàng, sao mày không trả lời tao?”, tôi hỏi.

“Thanh, Mày có biết công ty Dodo làm gì không?”, Hoàng đáp lại tôi bằng một câu hỏi mà tôi cho là hơi vớ vẩn.

“Làm gỗ.”, tôi đáp.

Hoàng tiếp lời:

– Chính xác là công ty sản xuất gỗ để làm thủ công.

– Ừ, tao biết rõ mà, thì sao?

– Công ty Dodo nổi tiếng về những thanh gỗ đỏ, và được thế giới biết đến qua một mô hình lồng chim được làm bằng một loại gỗ quý màu đỏ thẫm.

“Mày có cần phải làm mặt nguy hiểm thế khi mà chỉ muốn nói thông tin của công ty cho tao nghe không?”, tôi dần mất kiên nhẫn với những câu hỏi khó hiểu của nó. 

– Minh Thanh, mày nghe cho rõ đây. Cách đây không lâu, tao đã tìm được một thứ trong văn phòng của thầy Lâm.

– Gì? Sao mày lại trong văn phòng của Giáo sư?

– Bé Thanh à, sao ngạc nhiên thế? Việc anh mày bị mời lên văn phòng trường lạ lắm à?

– À, đúng là không. Mày đội sổ mà… Sao tao lại bất ngờ nhỉ? Đúng là một chuyện không nên bất ngờ.

– Ừ, xỉa xói hay đấy. Nhưng tao tìm được thứ này.

Nó dúi vào tay tôi một bức thư tay. Người nhận là Giáo sư Lâm, người gửi là ai đó trong công ty Dodo vì tôi có thể thấy ký hiệu đặc biệt của công ty trên giấy.

“Mến chào Giáo sư Vũ Lâm,

tôi rất cảm kích vì sự gắn bó và cộng sự của Ngài với công ty. Bên cạnh đó, tôi rất lấy làm vui mừng về việc truyền thống làm lồng chim đỏ thủ công của công ty vẫn đang là cơn sốt trên thị trường thương mại giữa các bán đảo. Nhờ ơn của thầy Lâm cả nhỉ. Ngài đã hỏi tôi ở thư trước rằng làm sao đám học sinh đáng khinh của mình có thể làm ra tuyệt phẩm đó được. Ngài cứ lo là chúng sẽ vô tích sự. Ôi Giáo sư ạ, chúng rất có ích ấy chứ. Chính phủ hẳn sẽ tuyên dương Ngài về những đóng góp của mình thôi thưa Giáo Sư. Thầy Lâm đã luôn hỏi tôi về cách để tạo ra những chiếc lồng đỏ thẫm tuyệt mỹ. Vì Giáo sư là ân nhân của công ty, nên tôi sẽ không tiếc lời để giải thích cho Ngài. Cái lồng chim ấy thật xinh đẹp, những người thợ mới tài hoa làm sao, nhìn cái màu đỏ tươi của nó kìa. Ôi… Đến màu của những đoá hồng ngoài kia cũng không sánh kịp. Ngài chẳng bao giờ đếm được bao nhiêu con chim đã chết để lấy máu mình nhuộm chiếc lồng này đâu.

Chúng ta không được giết chim bằng súng đạn hay độc dược, vì chúng đi ngược lại với đạo đức cao quý của con người. Hy sinh những con chim trong lồng là một quy trình khép kín của công ty. Trước hết, hiển nhiên ta cần một chiếc lồng và cần một bầy chim – những học sinh „yêu quý“ của Ngài. Một chiếc lồng phù hợp là một chiếc lồng đủ vững chắc để khiến cho sinh vật trong lồng chết dần chết mòn, máu tươi phải rỉ ra từ từ thì nước màu lên mới đẹp. Với tôi, để một con chim tự kết liễu đời mình cần phải có kỹ thuật. Con người gọi thứ được ưa chuộng nhất hiện nay để làm việc này là Đạo Đức – môn học được Giáo sư đảm nhiệm ở Tổ Kén. Cứ 7 ngày một tuần, một ngày 24 giờ, một giờ 60 phút sẽ luôn có những chuyên viên ngồi cạnh những chiếc lồng, tay cầm tách trà, nhâm nhi và kể cho những con chim nghe về đạo đức, và rằng một con chim cần phải chết đi vì không ai muốn nó sống, vì sự tồn của nó nó đi ngược lại với giáo lý Trăng, với đạo đức và chuẩn mực của loài người. Phần lớn những chú chim của chúng ta được sinh ra trong một gia đình có truyền thống là đạo Trăng, việc truyền giáo trong công ty vì vậy cũng được đặt lên hàng đầu. Tôi thấy thật đáng thương cho những chú chim, đến cả Trăng – thế lực chúng tôn thờ, cũng có vẻ muốn trừng phạt sự tồn tại của chúng. Hẳn là những chú chim tội nghiệp của ta phải tuyệt vọng lắm. Sau những bài giảng về đạo đức và giáo lý với cường độ cao như thế, sẽ thường xảy ra một kết quả: Chim sẽ tự kết liễu đời mình. Ôi… Tôi luôn rớt nước mắt mỗi khi một con chim phải qua đời, thật tội nghiệp thay, nào có ai bắt nó phải chết, tự nó chết ấy chứ! Vả lại… Sự tồn tại của nó cũng đi ngược lại với chuẩn mực tốt đẹp của xã hội ta. Cái thân hình bé nhỏ của chúng trông thật kì dị. Quả là một sự trừng phạt của tạo hóa.

Tôi muốn giải thích thêm về cấu tạo của một chiếc lồng chuẩn: Mỗi chiếc lồng sẽ có một ổ khoá, mỗi con chim đều có những ổ khoá phù hợp với mình. Ví như con chim trong lồng mới hạ sinh một vài quả trứng, ta sẽ hôn lấy con chim mà dặn rằng: “Này chim bé nhỏ, chỉ cần mi cất cánh bay đi, chiếc lồng này sẽ tanh mùi của những quả trứng bị nghiền nát”. Hay với một con chim tôn thờ Trăng, ta sẽ đặt giáo lý Trăng về sự tồn tại lên làm tôn chỉ. Loài người thật thông minh, ta vốn dĩ chẳng cần một cái ổ khoá nào cũng có thể giam cầm một sinh vật của bầu trời. Một con chim có giá trị là một con chim tự kết liễu đời mình, một con chim đã chấp nhận khái niệm đạo đức của ta, có đưa chìa khoá nó cũng sẽ không xổng chuồng. Những chú chim “hàng chuẩn” như thế nhuộm màu lồng rất đẹp, máu của chúng hoà với nước mắt nên không bị quá đặc, máu khô lại còn có thể nghe được tiếng thét rất vui tai.

Rất công phu phải không giáo sư? Hẳn Ngài phải vui lắm khi thấy học sinh mình có ích đến thế…”

Mọi thứ trước mắt tôi bỗng nhòe đi, cả đời này tôi không thể tin rằng mình có thể đọc được thứ gì ghê tởm hơn thế. Tôi đã đọc đâu đó trong thư viện của trường, rằng loài người là một giống loài rất giỏi trong việc thanh trừng những sinh vật yếu hơn. Họ gọi đó là sự thay máu của mặt đất. Tôi đã nghĩ con người ghét và sợ hãi những thứ không giống họ, hoặc vượt qua tầm hiểu biết của họ. Nhưng tuyệt nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ về sự tàn bạo của loài người. Tôi muốn về nhà, tôi phải về nhà và nói cho mọi người về tội ác của tất cả. Tôi chẳng thể nghĩ gì được nữa. Trong cơn hoảng loạn, Hoàng bỗng đặt hai tay lên vai tôi.

– Thanh, mày ổn không?

“Tao…Tao phải về, phải nói với bố mẹ. Tao… phải… về…”, tôi lắp bắp. Từng chữ rơi xuống miệng tôi hệt như những chiếc móc câu. Chữ nghĩa đã kịp neo lại lồng ngực tôi trước khi rơi xuống bàn chân Hoàng, để chúng tiện đường kéo theo từng hơi thở của tôi xuống đất. Tôi thấy mình như chết ngạt dần.

– Minh Thanh, tất cả phụ huynh đều biết về việc này, họ đều biết rằng những đứa trẻ Chim một khi lên thị trấn thì sẽ không trở về. Họ biết là chúng sẽ không trở về, họ biết…

Từng lời nói của Hoàng như từng nhát dao xé lồng ngực tôi ra. Ngã vào lòng Hoàng, tôi gần như không thể thở nữa. Mọi thứ dần trở nên có lý hơn, việc bố mẹ cư xử như lần cuối có thể gặp tôi, việc Giáo sư Lâm luôn cố dạy rằng chúng tôi chỉ có một cuộc đời để phục vụ cho chính quyền và nhà máy. Bỗng dưng câu hỏi về sự tồn tại của tôi có câu trả lời. “Đúng rồi, việc mình sinh ra là sai rồi, phải chết đi thôi”, tiếng nói này bỗng vọng đi vọng lại trong đầu tôi lúc này. Bố mẹ hẳn phải ước chi giá như họ bị sảy thai còn hơn sinh ra tôi. Việc tôi bị kết liễu hay vĩnh viễn không quay về với họ chỉ đáng giá bằng những giọt nước mắt? Tôi tự hỏi, liệu họ có thực sự đau. Tôi thì như nghẹt thở khi nghĩ đến việc bố mẹ có thể đang thấy nhẹ lòng. Bần thần tôi dần cảm nhận xung quanh, tôi nghe thấy nhịp tim, thấy ánh mắt đang kinh sợ của Hoàng, nó không nói dối. Lồm cồm bò dậy, tôi lê chân bước đến chiếc xe đang đậu. Ừ, tôi sinh ra đã là sai rồi, tôi nghĩ nhà máy là cái kết tuyệt đẹp cho những đứa trẻ thừa thãi của xã hội như tôi. Chợt Hoàng nắm lấy tay rồi đấm tôi một cú đau điếng vào mặt.

– “Tôi không đáng sống, tôi phải chết, phải chết!”, đó là thứ mà người ta muốn tiêm vào đầu mày đó Thanh ạ!

– Tao…Tao sai rồi… Tao phải đến nhà máy… Không có ý nghĩa gì cả…

– Mày bình tĩnh cho tao xem, tao đấm mày một cái nữa đấy!

– Một đứa không cha không mẹ như mày thì biết cái gì chứ! Mày có biết cảm giác cha mẹ bán mày nó thế nào không hả? Mày có hiểu cảm giác sống trên đời mà không ai cần mày nó như thế nào không? Không còn ai cả, sự tồn tại của tao không còn ý nghĩa với ai cả… Không ai… Thế thì sống làm cái quái gì chứ?

Sự lặng thinh bao trùm lấy bầu không khí của chúng tôi một vài phút. Hoàng như cần thời gian bình tâm trước những câu từ lạnh ngắt đang chảy xuống từ miệng tôi. 

“Mày nói đúng, tao không biết cha mẹ mình, họ đã bỏ rơi tao khi tao còn rất bé”, Hoàng đáp lại tôi. Giọng nó bỗng nhẹ tênh. Điều này một cách nào đó lại làm tôi càng điên tiết hơn nữa. Tôi hét lên:

– Vậy tại sao mày lại sống tiếp? Vì sao mày lại trốn? Sao mày lại không buông xuôi đi? Có ai cần mày sống đâu chứ, không một ai cả…

– Có tao, tao cần tao sống! Mày nói sao? Sự tồn tại của mày không có ý nghĩa với ai sao? Nó có ý nghĩa với tao đấy, tao cũng cần mày sống! Tao cứu được một mạng cũng hơn là ngủm cả lũ! Hơn nữa, tao vẫn muốn ăn món canh cá của ông Hai hàng xóm, tao còn chưa kịp cảm ơn bà Năm đã cho tao cây đèn cầy hôm bữa. Minh Thanh, cuộc đời này là của tao, sinh mạng này là của tao, lũ người rác rưởi kia không có quyền tước đoạt thứ gì từ tao mà tao không cho phép!

Một lần nữa, từng lời của thằng Hoàng như một cú tát vào hiện thực của tôi. Như trong tiết học đạo đức cuối cùng, tôi hối hận vì những gì mình vừa thốt ra. Hoàng để tôi tự trấn tĩnh bản thân mình, nó tiến đến xe tôi và vô hiệu hóa tài xế ảo. Mặt trời đang dần vỡ đôi bên kia trời, màn đêm sắp ập đến bao trùm tất cả. Chợt tôi nghe thấy tiếng ồn ào từ một thứ động cơ gì đó trên bầu trời đang dần tiến về phía mình. Một cách chớp nhoáng, Hoàng vội kéo tôi nấp vào một bụi rậm gần đó, nó nói khẽ:

– Là tiếng động cơ trực thăng.

“Gì cơ? Trực thăng? Mà trực thăng thì có gì mà mình phải trốn?”, tôi hỏi Hoàng. Một nỗi sợ không tên như đang gặm nhấm cơn đau vừa ập vào người tôi. Việc phải lẩn trốn luôn làm tôi thấy sợ bằng cách nào đó. Hoàng không nhìn tôi, nó đáp lại:

– Mày có bao giờ thấy trực thăng chưa?

– Có thấy gần đây, vài bữa trước có vụ cướp ngân hàng, tao đã thấy trực thăng đi truy sát. 

“Thanh à, để anh bổ sung kiến thức cho cưng: Ở đảo Vọng Nguyệt, người ta chỉ dùng trực thăng đi truy sát, và luôn có vũ trang.” Hoàng nói, giọng nó chắc nịch. Tôi thì như không tin vào tai mình: 

– Sao… Sao mày biết? Vũ trang?

– Tao là Hoàng và Hoàng biết mọi thứ. Và mày nghĩ đi, trực thăng đi đến nơi đồng không mông quạnh này làm gì chứ? Tao có linh cảm không tốt, cứ nấp đi cái đã.

Không lâu sau đó, tôi thấy rõ mồn một hai chiếc trực thăng cỡ lớn bay trên đầu mình. Đúng như Hoàng nói, có vẻ người ta đang rà soát khu vực này. Chẳng mấy chốc, chúng tôi bắt đầu nghe thông báo từ chiếc loa rè rè kiểu cũ từ trực thăng:

“Chú ý! Dân làng Vọng Nguyệt chú ý: Hiện có hai nhân viên của Tổ Kén không có mặt tại nhà máy, đề nghị người dân rà soát và tìm kiếm các em. Xin vui lòng báo ngay cho cơ sở Tổ Kén nếu tìm thấy, để các em có thể thực hiện đúng đắn nghĩa vụ công dân của mình với chính quyền và công ty. Xin thông báo…”.

Có vẻ không ổn lắm nếu chúng tôi tiếp tục ở gần chiếc xe điện bị vô hiệu hóa, vì cảnh sát trên không có khả năng cao sẽ sớm nhìn thấy nó. Trong cơn mụ mị và sợ hãi tột độ, tôi vô thức nắm tay Hoàng, lôi nó đi sâu vào rừng. Chúng tôi chạy mãi, chạy mãi về phía chẳng có một vệt sáng. Chạy được một đoạn khá xa thì tôi chợt dừng lại, thở dốc vì kiệt sức. Cảm giác tuyệt vọng bỗng một lần nữa dâng tràn lên cổ họng, rồi chảy xuống qua khóe mắt tôi. Run run tôi quỳ xuống, ngước nhìn lên trời và bắt đầu cầu nguyện với Trăng. Hoàng cũng ngồi xuống, nó nhìn tôi một hồi rồi khẽ hỏi:

– Thanh, mày còn tin vào Trăng sao? Sau tất cả? Khi người ta nói rằng việc chúng ta tồn tại là sự trừng phạt của Trăng?

– Tao không biết nữa. Tự nhiên giờ tao nghĩ: Con người hình như tin vào những điều họ muốn tin. Trăng chưa bao giờ nói với tao rằng Trăng ghét tao hay ghét ai đó cả, tao chỉ nghe những điều đó từ loài người. Cứ nghĩ đến việc Trăng vẫn cố chấp ôm ấp nhân loại khi bóng tối lạnh tanh bao trùm tất cả, tao lại muốn tin vào ánh sáng ấy.

– Ừm…Vậy sao…

– Mà Hoàng nè, cảm ơn…

Chưa kịp nói hết câu, tôi lại nghe thấy tiếng trực thăng như đang tiến gần về phía mình. Chúng tôi lặng thinh, gần như không thở nữa. Đâu đó giữa những cánh rừng, tôi nghe loáng thoáng tiếng xào xạc của bước chân người và tiếng tru của chó săn. Một người, hai người, không đúng! Là rất nhiều người đang tiến về phía khu rừng. Chiếc xe điện hẳn đã bị phát giác, tôi thầm nghĩ. Những tiếng động có vẻ cách chúng tôi khá xa, nhưng chúng như sâu bọ đang cận kề tôi, luồn lách khắp cơ thể, làm người tôi nóng ran và ngứa ngáy. Tôi bắt đầu run bần bật khi nhớ về bức thư của thầy Lâm, về bố mẹ mình. Hoàng giúp tôi lau đi những giọt bất lực trên gò má, tôi ngước lên nhìn nó, sự tuyệt vọng trong ánh mắt tôi lúc đó hẳn đã sâu hút như khu rừng già này. Hoàng cũng nhìn tôi một lúc, đoạn nó lôi ra trong túi một tấm bản đồ của Vọng Nguyệt rồi bắt đầu nói: 

– Mày đi với tao không?

– Đi đâu? Có nơi nào để đi sao?

– Ôi làm ơn đi, đây chỉ là một hòn đảo. Rời khỏi đây, và đi tìm kiếm nơi thuộc về mình.

– Có ai đó ngoài kia thích chúng ta sao? Có thể rời khỏi đây sao?

– Có thể chứ! Ôi Thanh ơi, tao đội sổ là vì tao không thích học đạo đức, nhưng kiến thức anh đây một bụng nhé. Tao có ước mơ làm nhà giáo dục đó, để lật đổ cái hệ thống giáo dục kinh tởm của hòn đảo này. À! Tao có nhiều sách vở trong phòng hiệu trưởng lắm. Được mời lên kha khá lần nên tao cũng tiện tay một tí. Cả cái bản đồ này cũng là nhờ tiện tay.

– Đứa đội sổ như mày mà làm nhà giáo dục sao? Đừng chọc tao cười!

– Á à, thế ước mơ của Minh Thanh là gì? Chắc là hay ho lắm.

– Ước mơ sao…?

– Đúng, ước mơ, mày có ước mơ gì?

– Tao… Tao không biết.

– Thế sao? Thế thì mày thua tao rồi haha. Mà không sao đâu, biết đâu mày sẽ tìm thấy nó đâu đó ở ngoài kia.

– Hừ, thế mày biết được gì rồi? Về thế giới bên ngoài ấy, làm sao để đến được đó?

– Ở ven đảo Vọng Nguyệt phía Đông có một cảng biển, nơi tập trung thuyền giao thương với thế giới bên ngoài, lẻn lên một chiếc thuyền và chúng ta có thể rời khỏi đảo. Theo bản đồ và những tài liệu địa lý học tao đã tìm hiểu, thì ngoài kia có lẽ có rất nhiều vùng đất khác, những nền văn minh khác. Tao nghĩ ở đó, mày có thể là bất kì ai, có thể làm bất kì điều gì mày muốn, tha hồ mà mơ ước!

– Nhưng lỡ ngoài kia không có gì cả?

Hoàng nhìn tôi, nó lặng thinh một lúc. Tôi đọc được nỗi sợ thoáng qua trong mắt nó. Thế giới bên ngoài cho đến giờ cũng chỉ là một ý niệm trên giấy, không hơn không kém, cũng chẳng biết những tài liệu Hoàng đã đọc thực sự đến từ đâu, liệu có bao nhiêu phần là sự thật. Nhỡ ngoài kia không có gì cả, hay nhỡ ngoài kia không có chỗ cho sự tồn tại của chúng tôi thật, những câu hỏi thế này không thể không bận tâm. Hoàng nhìn lên những chiếc trực thăng đang rà soát mọi ngóc ngách rồi chậm rãi bảo:

– Nếu không có chỗ cho chúng ta, thì chúng ta tự tạo ra thế giới của mình. Miễn là tìm được chỗ khỉ ho cò gáy nào đó là được chứ gì! Ít ra, dù có phải chết trên biển, tao cũng sẽ chết khi đang sống cuộc đời mình, không phải do đám người mộ đạo trên hòn đảo này định đoạt.

– Vậy… Giờ mày sẽ làm gì đây? Chúng ta đang ở giữa rừng vào ban đêm, mày biết đâu là phía Đông chứ?

Hoàng lại nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, nhờ ánh sáng của Trăng, tôi lại như thoáng nghe thấy tiếng nấc lên bất lực trong khóe mắt nó. Hoàng không biết câu trả lời. Trời đang dần tối, Trăng đã lên cao. Đêm nay là một đêm Trăng khuyết. Nhiệt độ của hòn đảo đang thấp dần. Lực lượng cảnh sát đang dần đông đảo trên bầu trời và mặt đất, việc tìm ra chúng tôi chắc chắn chỉ là vấn đề thời gian. Tôi và Hoàng chẳng thể đứng ở đây mãi, cái lạnh giá của hòn đảo vào ban đêm đang làm mạch máu trong tôi dần tê liệt. Chúng tôi ngước nhìn lên Trăng trong vô vọng. Bỗng Hoàng nhíu mày nhìn chằm chằm vào Trăng, rồi nhìn tôi, bỗng nó dần nở một nụ cười mờ ám. 

– Minh Thanh, hôm nay là ngày mấy?

– Là mùng 2 Âm lịch.

– Đúng vậy! Và hôm nay Trăng khuyết, tao nhớ người ta gọi là Trăng thượng tuần.

– Thì sao?

– Phần khuyết của Trăng thượng tuần sẽ hướng về phía Đông!

Tôi nhìn Hoàng như không tin rằng trước mắt mình là một học sinh đội sổ ở trường. Lần đầu tiên, tôi tin rằng nó chưa bao giờ là một đứa trẻ tầm thường như thầy Lâm bảo. Hoàng nhìn tôi rồi cười láu lỉnh, nó nắm tay tôi, kéo về phía ánh sáng của Trăng. Chúng tôi chạy như bay về phía Đông, băng qua khu đường mòn để đến cảng biển. Tự nhiên tôi thấy lồng ngực mình như đang vỡ tung ra, như một chú chim sắp được sổ lồng. Ngửi thấy mùi biển, tôi chợt nghĩ, đó có thể là nơi mà tôi và Hoàng sẽ lênh đênh trong một khoảng thời gian dài, có thể là mãi mãi. Tôi không biết gì về hành trình phía trước, về những đại dương và vùng đất mới, nơi chúng tôi sẽ cùng nhau đặt chân đến. Nhưng tôi muốn tin, rằng Trăng sẽ luôn soi sáng chúng tôi bằng một cách nào đó. Có thể ở một nơi rất xa Vọng Nguyệt, Hoàng sẽ là nhà giáo dục như nó muốn. Lúc đó, có chăng tôi sẽ phải tạm biệt nó vì có cảm giác rằng hành trình của tôi chẳng thể nào dừng dại, bỗng nhiên tôi cứ muốn bay mãi để tận hưởng sự tồn tại của mình. Tôi bất giác mỉm cười. Những giấc mơ như vần vũ bao lấy tôi trên con đường chạy ra cảng biển. Háo hức tôi quay sang Hoàng, định chốc nữa sẽ kể cho nó nghe về viễn cảnh vừa sượt qua tâm trí. Đột nhiên Hoàng bị khựng lại. Tôi gần như chết lặng khi thấy nó nằm xuống đất, quằn quại và nhăn nhó như đang đau điếng. Số hiệu của Hoàng đang phát sáng. Mỗi Chim đều có một số hiệu, và con số của Hoàng đang phát sáng. Chẳng mấy chốc, tôi nghe tiếng trực thăng dần trở nên rõ ràng. 

– Thanh ơi, sao tao không thở được, lưng tao đau quá!

– Hoàng, mấy con số trên lưng mày đang phát sáng. Không chừng trực thăng có thể thấy chúng ta đó. Chúng đang đổi hướng đi về phía này!

– Chết tiệt! Có lẽ mình sắp bị lộ vị trí rồi! Sao số hiệu của mày không phát sáng?

– Có lẽ vì vết sẹo lồi năm trước, nó bị lấp rồi. Đứng dậy đi Hoàng, tao nghe tiếng chó săn!

– Ồ, vậy được lắm…

– Được cái gì cơ? Để tao đỡ mày dậy. Mày mau đứng dậy rồi chạy ngay đi, nhanh lên!

– Chết tiệt! Tao đau lắm… Không chạy tiếp được đâu… Tao sẽ nói nhanh thôi. Minh Thanh, phòng trường hợp xấu nhất, mày hứa với tao đi, rằng sau này, mày sẽ luôn nhìn lên ngôi sao to nhất, đẹp nhất mà kể cho nó nghe về ước mơ của mày, về thế giới ngoài kia, về đại dương và những vùng đất mới.

– Mày nói cái quái gì vậy? Đứng lên đi mà Hoàng… Làm ơn…

– Tao nhớ hồi nhỏ, bà Năm vừa ru tao vừa nói, rằng người ta sau khi mất đi sẽ biến thành sao trên trời. Người càng giỏi thì sao càng đẹp.

– Hoàng à… Làm ơn đi…Làm ơn…

– Minh Thanh! Mày nhìn lên trời đi, đường cùng rồi, trực thăng đến ngay đấy. Đừng quên chúng có trang bị vũ trang, ai biết bọn chúng sẽ làm gì khi tìm thấy chúng ta! Thanh à, lau nước mắt đi, cầm bản đồ và nghe cho kĩ đây: Tao sẽ đánh lạc hướng bọn chúng. Bằng mọi giá, tao nhất định không tha thứ nếu mày bỏ mạng mình nơi cái lồng đầy mùi máu tanh này. Hãy vùng vẫy, hãy bay đi, bay đến cái khung trời vốn dĩ thuộc về mình. Nhớ, có chết cũng không được bỏ cuộc. Tao sẽ vẫn luôn dõi theo mày. Đừng lo cho tao! Phía này là cảng, cứ chạy thì sẽ đến.

– Nhưng… Hoàng…

– Minh Thanh, ta không có nhiều thời gian!

– Mày cũng hứa với tao đi Hoàng.

– Hứa gì chứ?

– Rằng mày cũng sẽ ráng sống…

– Minh Thanh, Dodo không thể nào có thể giam cầm tao. Tao sẽ vẫn sống, vẫn luôn sống, bằng cách này hay cách khác.

Nói rồi, Hoàng gượng gạo nở một nụ cười và đẩy tôi về phía trước, nó thì run rẩy lê từng bước chân nặng nề tiến về phía ngược lại. Đêm đó, tại hòn đảo Vọng Nguyệt lóe lên một thứ ánh sáng lạ và rền vang tiếng nổ phát ra từ con đường mòn gần ven biển. Phía sau cánh chim vương máu bay về ánh Trăng, là tiếng hát ru như tang tóc của bà Năm ám vào từng cơn sóng biển: “À ơi… con sâu nó khóc, nước mắt thấm vào tim con sâu”. Đó là một đêm rất ảm đạm, ánh sáng của Trăng bao trùm như dịu dàng ôm lấy một màn đêm đen đặc buồn.

Vũ Phi Trường.

Lời tự thuật: Xin chào, mình là Vũ Phi Trường, hiện đang là điều dưỡng chuyên ngành Palliative Care tại Đức. Xin cảm ơn Văn+ đã tổ chức một cơ hội mở cho những kẻ thích viết lách như mình. Bản thân mình không phải là một ngòi bút chuyên nghiệp. Mình chỉ là kẻ mộng mơ thích những con chữ và luôn viết mỗi khi lòng mình có sự thôi thúc muốn được kể ra một điều gì đó. Vì thế nên mình rất mở lòng với những góp ý chỉnh sửa bởi những người có chuyên môn, miễn là bài viết đến cuối cùng vẫn truyền tải thông điệp và tinh thần mình muốn.
Với mình, viết là một nhu cầu sống. Viết là cách mình kết nối, giao tiếp với chính bản thân và mọi người. Khi viết những tâm tư xuống là mình đặt xuống những cánh hoa và cả những vết xước. Bằng một cách nào đó, khi mọi những nỗi đau được trải ra
trên giấy bằng ngôn từ, mình luôn có thể đối diện với chúng, gọi tên, nâng niu và học cách trân trọng cũng như chấp nhận chúng như là một phần thân thể mình. Lồng chim là một câu hỏi về ý nghĩa của sự tồn tại, của niềm tin vào một chuẩn mực hay một quyền lực siêu hình. Đây là một câu chuyện ngắn không có thật, nhưng cũng không chỉ đơn thuần là một ảo mộng. Nếu bạn đang loay hoay trong việc tìm hiểu chính mình, mình mong, rằng Lồng chim sẽ gợi lên trong lòng bạn những câu hỏi hoặc suy tư mà bạn cần. Ý tưởng đầu tiên của Lồng chim đã đâm chồi từ sự phẫn nộ, oán hận và tuyệt vọng. Nhưng khi đặt dấu chấm cuối cùng cho câu chuyện này, mình đã thay đổi nhiều về cách nhìn vào một nỗi đau. Có lẽ phần lớn là nhờ công việc hiện tại của mình: Khi càng chạm sâu vào cái chết và sự mất mát, mình càng cảm nhận được nhiều lớp lang mới của sự sống. Vì lí do này, mình đã chọn một hình hài khác cho „mầm cây“ của mình: một cái kết mở – một không gian mà nếu ta muốn, ta có chỗ cho một vệt hi vọng. Mình xin cảm ơn rất nhiều vì bạn đã dành thời gian cho bài viết của mình.

 Thông tin liên lạc và những bài viết của mình:
 Facebook: https://www.facebook.com/truong.vuphi/
 Blog (Kho lưu trữ những bài viết cũ – đang được cập nhật): https://tibimedia.blogspot.com/

CATEGORIES
Share This

COMMENTS

Wordpress (0)