THƠ VÕ LÝ MINH TÂM: (kết nối) – (phi nhân) – (độc giả)
(kết nối)
cơn mơ bao lấy tôi
hiện thực bao lấy tôi
con chữ giới hạn và ý tưởng giới hạn
quy định lẫn nhau
câu thơ đưa lối em
đôi tay đưa lối em
đến nơi tự do và ở đó tự do
chính em đang là
tôi ở đây em và em ở đây tôi
ta không hiểu nhau như ta nghĩ
ta không hiểu ta như ngôn ngữ
em không hiểu ai cất lên tiếng ca
bàn về sự sống vụn ra trước mắt
cứa từng khả thể
thực hiện chúng ta.
231125.
(phi nhân)
đó là một tài khoản, ngày nào đó dữ liệu bên trong rung lắc – máy móc vận hành tận sâu sâu đằng sau có câu chuyện muốn được thoát ra, có khi đấy không phải sự thật – thế là số liệu ngôn từ hóa, lắc lư vỡ vụn trên màn hình điện thoại của những người khác, nhưng người ta phủi đi bằng lớp khăn dính chặt biểu bì, hoặc chỉ là không khí, khi thứ viết ra cũng chỉ là một tài khoản, khoảng hai ba giây và có! lọt vào khe cửa một ánh nhìn và từ đấy nuốt vào lặng câm bởi cái đẹp.
240509.
(độc giả)
tôi ăn mảnh kính
vỡ vị cầu vồng
lục lam
nhìn từ ánh sáng
mọi con đường rồi sẽ đi đến đâu
ai biết trước được
hơi lạnh buốt răng
môi cứng thành tảng và ngậm nước
đợi chờ xuân tan
cảm xúc
vút nhọn như lông vũ rồi vỗ nhẹ
đầu mũi sưng chua màu cà
chúng ta nên viết thơ bằng cái gì
chúng ta nên nói lời yêu như thế nào
chúng ta nên ôm nỗi đau ra làm sao
nhức đầu choáng váng
say ma lực khi xem quá nhiều phim ảnh
tưởng đã qua rất nhiều năm
sót lại
chúng ta
đến nơi thinh không không chỉ là ngôn từ
trên giấy
đồng tuyết trắng tôi nằm xuống im lìm
khoảng trống của sự sống
hãy cho tôi xem thêm nhiều câu chuyện thú vị nữa
trái tim cần có thế
chàm tím
vàng cam
lục lam
mò đường bóng tối
gom mình câu chữ
ngôn ngữ từ đâu
mà có.
240805.
Lời giới thiệu từ tác giả:
mio.s (tên thật là Võ Lý Minh Tâm), đang trốn nắng tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn TP.HCM – ĐHQG; thường ở Sài Gòn và cảm thấy quen thuộc – xa lạ với nơi đó. Hay xem mình là một người trẻ (hoặc một cái bánh táo) đang thực hành viết/sống trong hiện thực này.
Thơ ca đem đến mio.s một nơi an toàn để nói, hỏi, sống trải và ngắm nhìn, kết nối với người khác. Bạn xem thơ như một tấm gương soi chiếu, nhưng những khoảng trống của nó cũng chính là bạn. Điều này không có nghĩa bạn biết tất cả – mọi thứ đều có quá nhiều mặt và bạn chỉ là một chiếc bánh táo. Một người trẻ tuổi. Nên bạn hay “thơ xong là đi” – không quá biết mình nên giãi bày thêm chi khi mọi thứ đã luôn ở đó.
mio.s thích nhìn những thứ lấp lánh trong đời sống, cái Đẹp thường được bạn nhìn nhận như thế. Bạn nghĩ thành thật cũng là một yếu tố quan trọng để tìm thấy hay chạm tới cái Đẹp. Và cả chính mình. Mình sẽ là ai và nên làm gì. Thơ bạn quay quanh những điều như vậy, và rất mong mọi người có thể cùng bạn tiếp tục tìm hiểu.
;;
tìm mio.s ở: Facebook: Mực, https://www.facebook.com/notyours.oim
Instagram: @notyours.oim https://www.instagram.com/notyours.oim/