THƠ LƯƠNG PHAN HUY BẢO

THƠ LƯƠNG PHAN HUY BẢO

“Đọc thơ Lương Phan Huy Bảo tôi thấu được nỗi buồn phân mảnh của người trẻ hôm nay trước cuộc người đầy những bất an. Ngôn từ cứ thế mà chảy ra từ những suy tư của nhà thơ, khiến ta khó nắm bắt được một cái gì rõ ràng, càng khó tìm thấy một cột neo để thỏa mãn cảm xúc… Có lẽ, đó cũng là tâm tư của nhiều người làm thơ trẻ hôm nay, họ cứ viết mà không quan tâm nhiều đến mô phạm hay một tiêu chí nào cụ thể. Chính điều ấy góp cho thơ Việt đương đại những giọng mới. Văn+ xin chia sẻ chùm thơ của Lương Phan Huy Bảo.” – Đặng Thiên Sơn tuyển chọn và giới thiệu

 

BẢN ĐỒ

 

Đêm qua mình đã mơ mình là

một tấm bản đồ

một tấm bản đồ trải dài trước mặt cậu và cậu

sẽ chọn một nơi rất xa một nơi

ở bên rìa của mình

mà đến

 

mãi mãi giấc mơ mình muốn

làm một điều gì đó to lớn hơn tấm bản đồ

chẳng hạn một trái tim còn đập chẳng hạn

một người đàn ông lạ lẫm

cúi xuống bên cậu chẳng hạn

con đường cậu đến đó nơi rất xa ấy

nơi rất xa cậu đi cùng người

đàn ông lạ lẫm ấy tay nắm bàn tay năm

ngón đan năm

ngón chỉ còn để lại

vụn của những cái bóng

trên mình một tấm bản đồ

trong mơ

 

đêm qua mình đã mơ mình là

một tấm bản đồ

và rồi càng ngày càng nhỏ hơn càng ngày càng

vô hình

mình

một bài thơ chưa kịp viết câu kết thì trời

đã sáng.

———-

GIÃ BIỆT

 

Trăng lên

từ đáy của một kiếp làm con phố

anh đã băng qua giấc mơ có hạn sử dụng

và những hộp thiếc mang theo sự vĩnh cửu của nó

mà chạy trốn khỏi bóng đêm

 

khi giơ hai tay lên đầu hàng

anh không biết phát súng nào được bắn ra trước tiên

chỉ là cái bóng của anh cựa quậy

và máu rỉ ra trên nền đất mọc thành những cây bằng lăng

 

đã là tháng ba rồi

em vẫn còn xé lịch và nghe điện thoại từ bưu cục

vào cố định mỗi sáng thứ sáu con cò mang theo một đứa trẻ và đặt trước thềm cửa

(có lẽ chúng được chuyển phát đến từ bưu cục)

em nuôi chúng lớn lên

em trồng lên tóc chúng những bông hoa bằng lăng

em dạy chúng cảm ơn Chúa trước mỗi bữa ăn và cầu nguyện trước mỗi giấc ngủ

dù em biết chắc chắn rằng Chúa sẽ bắt cóc chúng đi

trong một khoảnh khắc đẹp trời

 

chỉ còn đêm tối

khi trăng lên từ những mái nhà cuối đường

anh đã hút một điếu thuốc giã biệt

thủ thỉ lời trăn trối của mình với mấy tán lá chết yểu

cầu cho thế gian này là một nơi hạnh phúc

cầu cho mọi đứa trẻ mà con cò mang tới cho em sẽ tin rằng luôn có một cơ hội để những người rơi ra quay trở lại

cầu cho tháng ba không còn đau đớn nữa

trên vỉa hè

cầu cho em tìm được

những xác hoa bằng lăng.

 

 

THỜI SỰ BUỔI SÁNG

 

Tôi đã không ở đó từ lâu

chỉ còn những tiếng vọng thỉnh thoảng lan tới

 

trên bản tin một người đàn bà nằm

dưới cái chiếu nát bươm

phần phỏng vấn đứa con trai đã qua

và người cha phóng hỏa đã biệt tăm biệt tích

ông ta sẽ đối mặt với điều này mỗi đêm như thế nào

tôi đặt ra câu hỏi

có dám nhìn khuôn mặt mình trước tấm gương hay không

 

trên đường ray một nhà thơ nằm hát

tôi chẳng nhớ nổi tên của ông ta

ông ta chải tóc kéo cửa không bật tivi

nhưng từ lỗ khóa trái tim ông rỉ máu

điều gì xảy ra sau đó điều gì

sẽ bị tôi bỏ lỡ

những người lạ nào sẽ xuất hiện ở đám tang ông

 

bên cạnh giáo đường hay dưới mái hiên

những người hành khất không bao giờ tỉnh ngủ

trên bản tin một trong số chúng tôi chơi thuốc quá liều

trên bản tin một trong số chúng tôi đã ra đi trong thầm lặng

trên bản tin một trong số chúng tôi vụt thành một vì sao sáng

những kẻ dư thừa sẽ trôi về nơi đâu

 

một số chúng tôi vẫn cứ gọi

mẹ ơi

một số chúng tôi nhìn bóng mình trong ly rượu cạn

một số chúng tôi tẩm xăng lên cơ thể nhân tình rồi châm lửa

một số chúng tôi là lính cứu hỏa

một số chúng tôi là dòng nước

những kẻ dư thừa sẽ chảy về nơi đâu

 

trước bản tin trong sớm tinh mơ

làm sao để tôi rơi nước mắt cho nỗi đau của nhân loại

ai sẽ dạy cho chúng tôi cái chết của một nhà thơ một người mẹ một con đường

thì chẳng có gì quan trọng

 

nhưng những bản tin thì vẫn cứ thế mà tiếp diễn

chỉ có điều tôi đã không ở đó từ lâu.

 

LƯƠNG PHAN HUY BẢO

Về tác giả: 

Lương Phan Huy Bảo, (bút danh Huy Bảo, Phương Vỹ), hiện là sinh viên tại trường Đại học Luật Thành phố Hồ Chí Minh. Bắt đầu làm thơ từ những năm học cấp Ba khi đang theo học một lớp chuyên Văn, đối với Bảo, thơ vừa như một người thầy, vừa như một người bạn, mà nhờ đó, em được kết nối với nhiều người bạn có cùng niềm say mê với việc viết.
Hiện tại, Huy Bảo đang là một trong những thành viên của nhóm “Thơ thở”, một cộng đồng hướng nhiều tới hình thức spoken poetry (thơ nói), được sáng lập bởi tác giả trẻ Trân Trần. Bảo cũng là chủ biên của một tập san văn học nghệ thuật ở Sài Gòn sắp ra mắt mang tên “Bất cân xứng”. Huy Bảo từng tham gia đọc thơ tại sự kiện “Đêm thơ Việt Nam”, tổ chức bởi đại học Columbia, Hoa Kỳ, do anh Nguyễn Thụy Đan chủ trì. Bảo cũng là người đã được giải nhất mảng Thơ của cuộc thi Văn học trẻ, Đại học quốc gia TPHCM.
“Khi viết, tôi luôn quan niệm rằng giữa tác phẩm và tác giả luôn có một khoảng trống bất khả xâm phạm, và mỗi tác phẩm nên được phép tồn tại độc lập với kẻ tạo ra nó. Thế nên tất cả những bài thơ tôi đã viết ra và sẽ viết ra chính là những bài thơ thuộc về người đọc, và được toàn quyền quyết định bởi những người đọc chúng.” – Lương Phan Huy Bảo

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

CATEGORIES
Share This

COMMENTS

Wordpress (0)