[Kịch] Vật tự thân (La cosa in sé) P.2 – Lucentini & Fruttero

Xem phần trước

HỒI HAI

Jacobini và người mẹ trong phòng khách. Họ vừa mới trở về.

JACOBINI: Không, cô Gasparotto ạ, chúng ta cười cợt thế thôi, và may mà còn có can đảm mà cười! Nhưng đây là một vấn đề nghiêm trọng lắm. Nghiêm trọng vô cùng. Chưa kể đến cơn tức, đến cái mật trong người. Bởi vì nếu ít nhất, tôi nói, chúng nó biến mất hẳn đi. Người ta nói chúng nó biến mất rồi, tuyệt chủng rồi, thế là xong. Tôi cũng an lòng, phải không? Đằng này chúng nó đến, chúng nó trình diện, chúng nó tự giới thiệu. Đứa cuối cùng là hôm kia. Một đứa từ Varese.

MẸ: Từ Varese ạ?

JACOBINI: Từ Varese. Nó đến, chúng tôi nói chuyện, tôi cho nó xem nhà, nó bảo được rồi tôi muốn từng này. Tôi chấp nhận cái giá trơ tráo của nó mà không một lời mặc cả, tôi bảo vậy thì được sáng mai chín giờ. Tốt. Cô còn thấy nó nữa không?

MẸ: Thật là… Và chắc nó cũng chẳng thèm gọi điện cho cô, em đoán vậy.

JACOBINI: Gọi điện à? Bọn chúng nó dùng điện thoại nhà cô để gọi sang Úc! Chứ không thì đừng hòng. Ồ, cuối cùng cũng có một cái ghế bành!

MẸ: (với giọng có lỗi) Đấy, cô thấy không, em đã làm cô mệt rồi, thưa cô giáo sư! Lẽ ra em nên khăng khăng bắt một chiếc taxi.

JACOBINI: Không, không. Một chút không khí trong lành làm tôi thấy rất khỏe. Một chút vận động chính là thứ tôi cần.

MẸ: Thôi thì dù sao giờ chúng ta cũng đã về nhà rồi…

JACOBINI: Khu phố đẹp. Chỉ cần nhắm mắt làm ngơ trước mấy đống rác, mấy dòng chữ bậy bạ trên tường… Thôi kệ! Vài cái ống tiêm đây đó, vài cái bao cao su… ừm, cũng chẳng phải là tận thế…

MẸ: Ít nhất thì đó không phải lỗi của chồng em… Hay cô có nghĩ rằng anh ấy có thể… có lẽ dính dáng… cả vào những hiện tượng kiểu này không ạ?

JACOBINI: (hút một hơi dài trầm ngâm) Cô xem này, cưng ạ, một người chồng thì lúc nào cũng gây ra sự bừa bộn. Huống chi là một người chồng theo chủ nghĩa duy ngã! (cười lớn rồi im bặt khi nhận ra mình đã lỡ lời) Dù sao thì bây giờ chúng ta hãy xem… Cô đã làm rất đúng khi đến tìm tôi. Tôi rất vui được xem nhà cô và cũng sẽ rất vui được làm quen với chồng cô, con gái cô…

MẸ: Con gái em lát nữa sẽ về, và anh ấy cũng thường về sớm từ văn phòng. Nhưng trong lúc đó chúng ta cứ uống trà, nói chuyện thêm một chút cho yên tĩnh. Bởi vì có một điều, hay đúng hơn là một khái niệm, mà trên phương diện triết học… có lẽ em sẽ nói một điều ngớ ngẩn, nhưng…

JACOBINI: Cứ nói đi, nói đi.

MẸ: Vâng. Vậy thì, nếu anh ấy thực sự là người mà cả cô bây giờ cũng nghi ngờ là…

JACOBINI: (thở dài và dang tay) Chà… Nhưng mà, chúng ta hãy chờ xem đã.

MẸ: Vâng, nhưng em muốn nói là: nếu chúng ta là những biểu hiện của anh ấy, thì khi anh ấy, như bây giờ, không ở đây, không biểu hiện chúng ta… thì anh ấy làm gì? Anh ấy ở đâu?

JACOBINI: (với giọng hiển nhiên) Anh ta ở văn phòng để biểu hiện cái văn phòng. Miễn là… không có vụng trộm gì, phải không? (cười lớn) Nhưng cứ cho là anh ta thực sự ở văn phòng đi. Anh ta không chỉ giới hạn ở bốn tờ giấy trước mặt hay là… ừm… cái mông của mấy cô thư ký đâu… Không. Anh ta bao quát và dàn dựng mọi thứ.

MẸ: Một tách trà nhé, cô giáo sư?

JACOBINI: Rất sẵn lòng. (ý nhị) Nếu có. Mặt khác, chúng ta cũng không thể cho rằng mọi thứ luôn biến mất được! (cười lớn)

MẸ: Tóm lại, theo cô về… về cái Ding, tức là… về cái phi-Ding, không có chút nghi ngờ nào sao ạ?

JACOBINI: Chà, đến nước này thì… tôi thực sự sợ là không. Có lẽ các vị sẽ thấy, ngay cả như vậy, vẫn sẽ tìm ra được một cách sống chung. Suy cho cùng, theo như cô nói, anh ta là một người tốt. Chưa có chuyện gì không thể cứu vãn xảy ra cả. Ngay cả vị bác sĩ dễ mến kia, bạn của các vị, sau đó cũng đã xuất hiện trở lại trong tình trạng rất tốt.

MẸ: Vâng, ở gần khu chợ đầu mối…

JACOBINI: Ai mà ngờ được chứ. Sự sụp đổ của “vật tự thân”!

MẸ: Cô có nghĩ tình hình sẽ trở nên tồi tệ hơn không ạ?

JACOBINI: Sự thật là chúng ta chẳng biết gì cả. Các tiền đề lý thuyết của chủ nghĩa duy ngã thì đã rõ… nhưng hậu quả thực tiễn thì mới chỉ bắt đầu manh nha. Tuy nhiên, biết đâu đấy, tình hình cũng có thể ổn định lại, có lẽ ở một mức độ khiêm tốn hơn… Anh ta nói rằng không thể chịu đựng nổi quá nhiều thứ? Thôi đành, có nghĩa là anh ta sẽ chịu đựng ít hơn một chút, hy sinh không biết, châu Mỹ Latinh, vài ngôi sao, hoặc vài triều đại: nhà Minh chẳng hạn. Hoặc nhà Merovingian… Tôi thì cóc cần gì đến nhà Merovingian… cô thấy có đúng không?

MẸ: À, em mà được thế thì ký ngay.

JACOBINI: Mặt khác, nghe này: chúng ta biết quá ít đến nỗi có lẽ việc anh ta nhận thức ra điều này cũng có thể thúc đẩy anh ta tăng cường… lấp đầy thêm cái này của anh ta… Bởi vì không gian thì anh ta có thừa! Anh ta đâu có thiếu!

MẸ: Vậy nó có thể là… một cuộc khủng hoảng có lợi?

JACOBINI: Ai mà biết được! Với một người theo chủ nghĩa duy ngã bị trầm cảm, kiệt sức, thì không thể yên tâm được. Nhưng biết đâu sự hưng phấn cũng… Với một người theo chủ nghĩa duy ngã hưng phấn, lạy Chúa, không biết điều gì sẽ xảy ra.

JACOBINI gục đầu. Rồi bà đột ngột quay đầu sang hướng ngược lại, nơi có tiếng khóc yếu ớt vọng ra.

JACOBINI: Tường mỏng như giấy! Nhà tôi cũng vậy… chúng ta không còn chút riêng tư nào nữa. Trong căn hộ bên cạnh nhà tôi…

MẸ: Nhưng làm gì có căn hộ nào bên cạnh nhà chúng em… không phải ở phía này! Đây là phòng của Giulia. Chúng ta vừa mới ở đó vài phút trước…

Bà vội vã đi tới, Jacobini khập khiễng theo sau.

Giọng của người mẹ và Jacobini.

JACOBINI: Tikki-tikki-tikki… nhưng mà thằng bé bụ bẫm quá!

MẸ: Đúng là bản sao của Giulia. Y như đúc… Cô xem này: nó cười kìa!

JACOBINI: Tôi đã bảo cô mà? Có lẽ đây là một sự phục hồi theo hướng tích cực. Hết những vụ biến mất, đây lại là một trường hợp gia tăng đáng kể… billi-billi, ciukki-ciukki, billi-billi-billi. (bà hôn đứa bé)

MẸ: Nhưng nó có thể biến mất bất cứ lúc nào!

JACOBINI: À không. Liên quan gì chứ. Một khi đã có là có. Vả lại, trông nó không phải là thứ bị vứt bừa ở đó. Nó xuất hiện với đầy đủ tã lót, nôi, bình sữa đã pha sẵn… Tôi thấy ở đằng kia còn có cả một bịch tã giấy lớn… (với đứa bé) Tóm lại, bố con đã làm mọi việc rất chu đáo đấy nhé, cưng… (cười lớn)

MẸ: Nhưng vậy thì người cha… sẽ là…

JACOBINI: Không. Đừng nhầm lẫn, cô gái của tôi. Tôi nói chồng cô là cha theo nghĩa anh ta là người chịu trách nhiệm: nhưng cũng như anh ta chịu trách nhiệm cho tất cả chúng ta, những biểu hiện của anh ta. Không phải như thể đứa bé này là một vật tự thân, cô hiểu chứ?

MẸ: Vâng… nó không phải là một vật tự thân…

JACOBINI: Không ai trong chúng ta là tự thân cả.

Tiếng cửa ra vào.

MẸ: Lạy Chúa, là Giulia. Giờ chúng ta nói với nó thế nào đây? Nó sẽ phản ứng ra sao?

JACOBINI: Phản ứng ra sao à? Nó sẽ vui mừng. Một đứa bé xinh xắn như vậy, mà chẳng tốn chút công sức nào…

CON GÁI: Mẹ?

MẸ: (cười gượng) Ừ, Giulia, mẹ đây. Lại đây làm quen… Cô Jacobini, đây là con gái tôi Giulia…

JACOBINI: À, mẹ trẻ đây rồi! Giỏi lắm, giỏi lắm, giỏi lắm..

con gái nhìn mẹ và Jacobini một cách bối rối. Cô nhìn quanh và nhận ra bình sữa trên bàn nhỏ.

MẸ: Giulia, có một chuyện mà… mẹ không biết nói với con thế nào… tin mẹ đi, đối với mẹ đây là một niềm vui…

CON GÁI: Mẹ đang nói gì vậy?

MẸ: Đây này… Giulia… tóm lại là: con đã có một đứa con.

CON GÁI: Từ bố.

JACOBINI: Và là một thằng bé bụ bẫm lắm nhé!

CON GÁI: Con trai ạ?

JACOBINI: Vâng, vâng. Chúng tôi đã kiểm tra rồi.

CON GÁI: Nó đâu ạ?

MẸ: Trong phòng con, cùng với tất cả đồ đạc của nó.

con gái rời phòng khách, trong khi có tiếng cửa ra vào. Người cha trở về từ văn phòng, tay cầm báo, cặp da, v.v. Người mẹ và Jacobini nhìn ông chằm chằm, vẻ vừa ngượng ngùng vừa mỉa mai. Ông nhìn họ, vẻ vừa ngạc nhiên vừa khó chịu.

MẸ: Anh yêu, em xin giới thiệu cô Jacobini…

Trong khi hai người chào hỏi, cô con gái bế đứa bé sơ sinh bước vào.

CHA: (giọng trung tính) Của ai vậy?

CON GÁI: (cùng giọng) Của con, hình như vậy. Mẹ vừa tìm thấy nó lúc nãy.

CHA: Trong cái rương à?

CON GÁI: Không. Trong phòng con. Nhưng cũng thế cả thôi.

CHA: May mà tôi muốn ít đồ đi.

MẸ: Cô giáo sư đã tử tế…

JACOBINI: Tử tế ư? Là quan tâm! Về mặt con người, nhưng trên hết là về mặt chuyên môn, nếu tôi có thể nói vậy! Solus ipse! Cái độc nhất mà mọi thứ… (hai tay xòe ra) mà mọi thứ… (hai tay chụm lại) Đây là sự độc đáo đến chóng mặt của người theo chủ nghĩa duy ngã… người mà, nếu không thì, với tư cách một con người, cũng có thể chỉ là một tên ngốc nào đó… (cười lớn) Xin lỗi ông… ý tôi là, xét đến cùng…

CHA: Không sao, cô cứ tự nhiên. Đó cũng là ý kiến của vợ tôi.

JACOBINI: Thằng bé bụ bẫm quá. Sẽ trở thành một người theo chủ nghĩa duy ngã vĩ đại, giống như ông ngoại!

CHA: Chẳng lẽ không có một người cha nào đó ở đâu à? Các vị đã tìm quanh chưa?

MẸ: Không… thực ra… chúng em chưa tìm trong các phòng khác. (bà đứng dậy và đi ra ngoài tìm kiếm)

JACOBINI: Thật là những vấn đề! Thật là phức tạp! Bao nhiêu nhánh rẽ bất ngờ!

CON GÁI: (với đứa bé) Và chúng ta còn chưa thấy gì đâu!

JACOBINI: Phải nghiên cứu lại tất cả… vật lý, sinh học… Tiếc là tôi không biết, và ngay cả trong triết học… tôi luôn là một giáo viên tận tâm… nhưng đã lâu rồi tôi không cập nhật kiến thức…

Người mẹ, đã quay trở lại, lắng nghe những câu nói của Jacobini.

JACOBINI: Tuy nhiên, có lẽ nên hỏi ý kiến của một trong những người đang nổi tiếng hiện nay. Tôi có thể loan tin và sắp xếp một cuộc gặp gỡ ở đây… Một kiểu hội nghị bàn tròn…

CHA: (với người mẹ) Sao rồi?

MẸ: Không có gì, không có ai cả.

JACOBINI: Nhưng mà thôi. Như vậy tốt hơn. Chúng ta có ông bà ngoại, có mẹ… cần gì thêm một người cha nữa chứ?

MẸ: Xin lỗi cô giáo sư, cô vừa nói về một hội nghị bàn tròn. Ở nhà chúng em ạ?

JACOBINI: Chúng ta đâu có mời mấy vị đoạt giải Nobel. Một cuộc gặp gỡ thân mật, giữa các học giả thuộc các lĩnh vực khác nhau…

MẸ: …Vâng… nhưng đó vẫn sẽ là một hội nghị của những người rất có học thức… giới trí thức… Cô biết đấy, dạo này em hơi xao lãng những chuyện này… Không giống như một buổi tiệc cocktail hay tiệc đứng…

JACOBINI: Thì cô cứ làm tiệc đứng cho họ. Cô sẽ thấy nếu có đồ ăn thì họ chẳng từ chối đâu!

CHUYỂN CẢNH

MỘT TU SĨ: Món cá hồi này… có thể chỉ là một biểu hiện đơn thuần nhưng thực sự đáng chú ý…

JACOBINI: Ông biết không, bác sĩ, có một lần… tôi không biết là do món agnolotti hay do thứ tôi ăn sau đó, nhưng đêm hôm đó! Tôi vốn dĩ, như tôi đã nói với ông, đêm không chợp mắt được…

QUÝ BÀ MẶC VÁY DÀI: Chủ nhà ư!? Với con gái ư!?

QUÝ BÀ MẶC VÁY NGẮN: Không đâu! Giancarlo giải thích cho tôi rằng chuyện đó, ý tôi là chuyện đứa bé, hoàn toàn là một chuyện khoa học… hay triết học gì đó… tôi không biết… Không, tôi đang nói về cô kia, cái cô mặc đồ như trẻ con ấy. Gọi là trẻ con cho sang mồm…

QUÝ BÀ MẶC VÁY DÀI: À, vâng, cũng xinh đấy chứ…

QUÝ BÀ MẶC VÁY NGẮN: Mmmmm… dù sao đi nữa, cô kia được cho là vợ của nhà triết học vĩ đại, ông kia kìa…

QUÝ BÀ MẶC VÁY DÀI: Nhưng cô ấy cũng là cháu gái của nhà thiên văn học, phải không?

QUÝ BÀ MẶC VÁY NGẮN: Cháu gái nào! Không, cô ấy và nhà thiên văn học… (thì thầm)

QUÝ BÀ MẶC VÁY DÀI: Nhưng ông ta phải đến chín mươi tuổi rồi!

QUÝ BÀ MẶC VÁY NGẮN: Nhưng nghe nói ông ta có một cái kính viễn vọng! (họ cười) Mặt khác, cả nhà phân tâm học cũng…

NHÀ PHÂN TÂM HỌC: Tiêu! Tiêu! Tiêu! Ai có hạt tiêu không? Hạt tiêu, làm ơn!

VỢ NHÀ TRIẾT HỌC: (với bác sĩ) Nhưng có phải ở đây mà ông… đã biến mất không?

BÁC SĨ: Kia kìa.

VỢ NHÀ TRIẾT HỌC: Không thể tin được! Rồi sao nữa? Ông xuất hiện lại ở đâu?

BÁC SĨ: Ồ… ở phố Pacini, bà biết đấy, sau khu chợ đầu mối. Tôi không kể cho bà nghe chuyện tìm taxi vào giờ đó đâu…

JACOBINI: Ông ấy có thể đã xuất hiện lại trên mặt trăng. Và thế thì ông ấy đã phải đợi chuyến tên lửa tiếp theo! (cười lớn)

NHÀ KHẢO CỔ HỌC: Chúng tôi đang tự hỏi, thưa giáo sư, ngài là người biết rõ bầu trời như lòng bàn tay: những hố đen nổi tiếng này… liệu chúng có liên quan gì đến…

NHÀ THIÊN VĂN HỌC: Hố đen thì tôi không nghĩ… vì chúng không phải là những cái hố thực sự, mà là những nơi tập trung vật chất cực kỳ cao. Thay vào đó, tôi không biết ngài có biết về khoảng không gian trống rỗng khổng lồ mới được phát hiện gần đây trong vũ trụ không; ừm, về sự kiện đó, thực sự có điều đáng để tự hỏi liệu…

Nhà triết học và người cha đến gần.

NHÀ TRIẾT HỌC: Các vị đang nói về khoảng trống lớn giữa các vũ trụ phải không?

NHÀ THIÊN VĂN HỌC: Vâng, và chúng tôi đang tự hỏi liệu nó có luôn trống rỗng hay không, hay là do ông hai năm trước…

CHA: Mọi thứ đều có thể. Nhưng bên trong có gì? Những thứ quan trọng à?

NHÀ THIÊN VĂN HỌC: Ông còn hỏi tôi sao? Nhưng biết bao nhiêu thế giới, biết bao nhiêu hành tinh có người ở!

NHÀ KHẢO CỔ HỌC: Và chúng tôi, những nhà khảo cổ học, thì phải nói gì đây? Chúng tôi tìm thấy những mảnh gốm hàng nghìn năm tuổi, chúng tôi suy ra sự tồn tại của, chẳng hạn, nền văn minh Hittite, và thay vào đó… không có gì. Mảnh gốm giả, nghìn năm giả. Có lẽ chính ông đã bày ra tất cả vào năm 64.

VỢ NHÀ TRIẾT HỌC: Xin lỗi, nhưng các nền văn minh không giống như một khúc xương khủng long! Có tất cả các bằng chứng văn bản!

CHA: Và ai đã viết chúng?

NHÀ TRIẾT HỌC: Điều này đưa chúng ta đến gần với nghịch lý của Bertrand Russell: theo đó thế giới được tạo ra chỉ vài phút trước, nhưng được cung cấp một nhân loại nhớ về một quá khứ ảo tưởng.

TU SĨ: Vâng, nhưng, nếu tôi không nhầm, nghịch lý của Russell là từ năm 1921, khi người bạn của chúng ta ở đây còn chưa ra đời.

NHÀ TRIẾT HỌC: Vâng, nhưng bây giờ chúng ta đã đến mức không có năm 1921 nào tồn tại cả. Nếu không giữ vững nguyên tắc hiện thực thì tất yếu sẽ rơi vào chủ nghĩa duy ngã! Marx đã thấy điều đó một cách hoàn hảo.

TU SĨ: Nếu ngài cho phép, Thánh Thomas còn thấy rõ hơn nữa. Ai hiện thực hơn ngài ấy? Nhưng là một chủ nghĩa hiện thực dựa trên tảng đá của sự sáng tạo thiêng liêng! Nếu phủ nhận thực tại được tạo ra từ trên cao, ngài sẽ thấy mình… với thực tại của người chủ nhà dễ mến của chúng ta. Không phải để chỉ trích đâu, ngài biết đấy. Nhưng đó là một chuyện khác, xin ngài tha thứ. À, galantine gà lôi với nấm cục đen!

NHÀ TRIẾT HỌC: Lạy Chúa! Thật là một món ngon tuyệt vời!

TU SĨ: Đối với các vị có vẻ là một sự báng bổ, nhưng tôi thấy món gà lôi này hợp với hạt dẻ cười hơn.

QUÝ BÀ MẶC VÁY NGẮN: Đừng quay lại ngay. Nhìn gã đang đứng với nhà phân tâm học kia kìa.

QUÝ BÀ MẶC VÁY DÀI: Lạy Chúa tôi! Bà ấy đến cùng bệnh nhân của mình à?

QUÝ BÀ MẶC VÁY NGẮN: Bệnh nhân nào! Là chồng bà ấy đấy!

NHÀ PHÂN TÂM HỌC: Tuy nhiên, biết đâu trong chuyện này, cũng như trong nhiều chuyện khác, phân tâm học lại có thể nói lời cuối cùng.

CHỒNG NHÀ PHÂN TÂM HỌC: X…x…x…x…xin phép!

TU SĨ: Lời cuối cùng thì tôi nghi ngờ. Có lẽ là lời áp chót.

NHÀ PHÂN TÂM HỌC: Nhưng đó là bằng chứng hiển nhiên của sự thật! (với người cha) Tôi thấy rõ ràng là các phức cảm, ví dụ, ông thực tế có tất cả. Bắt đầu từ phức cảm tội lỗi. Bởi vì rõ ràng là lỗi của mọi thứ đều là của ông: từ những sự vi phạm của Oedipus, hay của Cain…

NHÀ TRIẾT HỌC: Cho đến những vi phạm của Hitler…

TU SĨ: Hoặc của Stalin…

CHA: Chưa kể đến các thảm họa tự nhiên, động đất, lũ lụt, dịch bệnh, đói kém, hỏa hoạn… và còn nhiều nữa.

NHÀ PHÂN TÂM HỌC: Và, đồng thời, một phức cảm tự tôn lớn. Một cái tôi được thổi phồng quá mức. Tiếc là quá trình này đã tiến triển khá xa; nhưng nếu giải quyết ngay, với một phân tích chuyên sâu một chút, giả sử từ (bà lấy ra một cuốn sổ tay từ túi xách) thứ Hai không… chúng ta hãy bắt đầu từ thứ Ba, năm buổi một tuần…

TU SĨ: Chỉ là những triệu chứng đơn giản… những biểu hiện bên ngoài… Vâng, có lẽ bà có thể chữa trị chúng bằng chiếc giường của mình…

QUÝ BÀ MẶC VÁY NGẮN: Hoặc bằng chiếc giường lớn của bà ấy! Cứ hình dung xem bà ấy có bỏ lỡ “vật tự thân” của người theo chủ nghĩa duy ngã không.

TU SĨ: Dù sao đi nữa, lời cuối cùng không thể thuộc về khoa học, mà là đức tin!

NHÀ TRIẾT HỌC: Đức tin vào thực tại.

TU SĨ: Đức tin vào Chúa. Chính Descartes, cha đẻ của chủ nghĩa duy lý hiện đại, đã kết luận điều gì sau đêm dài hoài nghi của mình? Chỉ có đức tin vào Chúa mới có thể trả lại cho tôi đức tin vào thực tại.

NHÀ TRIẾT HỌC: Nhưng nếu chúng ta phục hồi được niềm tin vào vật chất, vào “vật tự thân” của Kant, tôi cũng sẵn sàng, như ông và như chính Kant, tôn kính “quy luật đạo đức trong tôi và bầu trời đầy sao trên đầu tôi”.

Tu sĩ dang tay ôm ông. Một cái ôm thân ái giữa hai người.

QUÝ BÀ MẶC VÁY DÀI: Họ nói hay quá!

QUÝ BÀ MẶC VÁY NGẮN: Vâng, nhưng vị linh mục có phong thái hơn.

Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập.

MẸ: Nhưng còn có ai đến nữa à?

JACOBINI: Tôi không nghĩ vậy. Dù sao đi nữa, nếu đến để ăn thì đã muộn rồi. Họ đã ăn sạch mọi thứ rồi!

MẸ: (nói vào ống nghe) Vâng… Ai đấy ạ, xin lỗi?… (im lặng hồi lâu, bà nhìn người cha vẻ bối rối; lại nói vào ống nghe với giọng hoang mang) Được rồi… mời lên… tầng trên cùng bên phải. (bà bấm nút và đi rất hốt hoảng về phía người cha) Nghe này… (bà kéo ông ra một bên, thì thầm vội vã vài câu mà trong đó chỉ nghe rõ, lặp đi lặp lại, những từ “…người cha…” “…bố mẹ vợ…thậm chí”)

Người mẹ đi ra mở cửa và quay trở lại, dẫn đường cho Ivano và bố mẹ anh ta.

CHA: Tôi rất tiếc phải tiếp đón các vị như thế này… nhưng đúng tối nay chúng tôi có khách, và… à, Giulia đây rồi.

CON GÁI: (nói nhỏ) Rất vui được gặp…

Cảnh giới thiệu. Ánh sáng và âm nhạc sẽ được xác định sau.

CON GÁI: Mời vào, mời vào. Nó vừa mới ngủ xong. (họ đi ra)

MẸ: Đừng nói gì với em cả, anh xem này! Đừng nói gì cả!

CHA: Em thích đứa bé, phải không? Và cả bà nữa, thưa bà.

JACOBINI: Đứa bé thì có, nhưng một người cha như thế… tội nghiệp chúng ta!

MẸ: Nhưng cần gì phải cho cả anh ta xuất hiện! Ai muốn chứ! Ai yêu cầu chứ!

CHA: Ông nội là công nhân đường sắt về hưu… trông họ có vẻ là người tốt…

MẸ: Còn thiếu điều là họ xấu nữa thôi!

(Gia đình trẻ mới thành lập quay trở lại cùng đứa bé với tã lót và các bịch tã giấy. Lại có nhạc. Con gái và bố mẹ ôm nhau. Gia đình trẻ rời đi. Các vị khách vây quanh người mẹ để an ủi bà)

QUÝ BÀ MẶC VÁY DÀI: Nhưng họ là ai vậy? Chuyện gì đã xảy ra?

QUÝ BÀ MẶC VÁY NGẮN: Không có gì! Bây giờ bà ấy không ưa gia đình của cái gã kia, một kẻ hơi… ừm, kẻ được cho là cha của đứa bé.

QUÝ BÀ MẶC VÁY DÀI: Được cho là? Nhưng… vậy thì… không phải là cha thật à?

QUÝ BÀ MẶC VÁY NGẮN: Vâng. Tức là… không. Ôi, thôi đi! Chuyện phức tạp đến nỗi ngay cả tôi cũng chẳng hiểu gì. Lát nữa chúng ta nhờ Giancarlo giải thích.

JACOBINI: Tôi đã nói rồi mà! Mọi chuyện được sắp đặt vội vàng, cẩu thả! Có lẽ bây giờ ông ấy sẽ rơi vào một cơn trầm cảm mới!

BÁC SĨ: Với nguy cơ xảy ra những hiện tượng hủy diệt mới. Biến mất, nứt vỡ, sụp đổ… và Chúa biết còn gì nữa.

Đèn bắt đầu chập chờn và có thể nghe thấy tiếng ầm ầm. Có sự hỗn loạn vừa phải với những tiếng la hét “Cái gì vậy” “Chuyện gì đã xảy ra” “Có cái gì đó rơi xuống à?” “trên lầu” “không, dưới lầu” “bên ngoài”, v.v. Quý bà mặc váy dài và quý bà mặc váy ngắn nhìn nhau kinh ngạc. Người đầu tiên định bỏ chạy, nhưng không biết đi hướng nào.

QUÝ BÀ MẶC VÁY DÀI: Chúng ta không nên đến! Chúng ta không nên đến!

CÁC GIỌNG NÓI: Đi thôi! Chúng ta đi thôi!

CÁC GIỌNG NÓI KHÁC: Bình tĩnh, bình tĩnh!

Tiếng ầm ầm lớn.

NHÀ TRIẾT HỌC: Đi, đi! Ở đây sập hết rồi!

Trong khi mọi người, ngoại trừ người cha, vội vã rời khỏi sân khấu, ánh sáng thay đổi và, trên phông nền, hình chiếu của dải ngân hà xuất hiện.

Người cha tiến ra phía trước sân khấu, cúi người như đang ở trên bờ vực thẳm.

CHA: Hừm!

TIẾNG VỌNG: Hừm! Hừm! Hừm! Hừm! Hừm!

CHA: NHƯNG!

TIẾNG VỌNG: NHƯNG! NHƯNG! NHƯNG! NHƯNG!

CHA: Nhưng tôi…

TIẾNG VỌNG: Tôi… Tôi… Tôi… Tôi…

CHA: Tôiiiiii!

TIẾNG VỌNG: Tôiiiiii! Tôiiiiii! Tôiiiiii! Tôiiiiii! Tôiiiiii!

JACOBINI: (quay trở lại và chỉ vào dải ngân hà) Kia đã là của chúng ta rồi sao?

CHA: Không, đó là Messier 81. Gần như cùng loại, nhưng xa lắm…

JACOBINI: Ông cảm thấy thế nào?

CHA: Hơi buồn…

JACOBINI: Chà, tôi hiểu. Đây là một thời điểm tồi tệ… Tuy nhiên, ông thấy đấy, dường như, ngoài ông ra, chưa từng có ai thực sự tồn tại…

CHA: Nhưng người ta vẫn gắn bó với nó. Đúng là tất cả chỉ là những biểu hiện đơn thuần, nhưng, theo thời gian người ta quen dần…

JACOBINI: Đúng quá. Ngay cả tôi, người luôn cố gắng tránh xa những… sự dính líu nhất định, đặc biệt là sau một trải nghiệm tiêu cực, hồi còn con gái, khi… thôi bỏ đi… Tóm lại, cuộc đời tôi không phải là một cuộc đời nhiều đam mê… nhưng mà… cuối cùng, vì không có gì khác, người ta thậm chí còn gắn bó với… Ông cứ nghĩ xem: có lần tôi có một cây chổi lau nhà cũ…

CHA: Bà đừng nói.

JACOBINI: Tôi thề với ông! Ông biết đấy, một trong những cây chổi lau nhà cũ mà người ta dùng để đánh bóng sàn nhà. Chỉ có điều đến một lúc nào đó, tôi cũng chuyển sang dùng máy đánh bóng. Ừm, ông có biết là thỉnh thoảng tôi vẫn đến xem nó, trong cái tủ của nó không?

CHA: Lạc đà, kim tự tháp, cây cọ, tất cả đã biến mất nhưng (ông rời sân khấu để quay trở lại ngay sau đó với dưới cánh tay là những tấm bảng khoa học tự nhiên (thiên văn học, sinh học, v.v.) mà ông bắt đầu treo lên tường và quan sát chúng)

BÁC SĨ bước vào trong trang phục gần như đi biển, với quần ngắn, áo phông, mũ và kính râm. Ông đi ngang qua sân khấu và ngồi xuống đất. Theo sau là CÔ CON GÁI mặc đồ bơi, với một chiếc lá vả lớn được gắn vào. Cô cũng ngồi xuống và bắt đầu bôi kem chống nắng.

CHA: (với bác sĩ) Ồ! Đúng là cậu rồi!

BÁC SĨ: Ôi, lạy Chúa… Ông làm tôi sợ quá!

CHA: Vậy thì. Nghe cho kỹ đây: cậu có biết sự khác biệt giữa cái thiện và cái ác không?

BÁC SĨ: (chiến thắng) Vâng, tôi biết!

con gái kinh hãi quay lại nhìn bác sĩ, đưa tay lên che miệng.

CHA: (đe dọa) À phải không? Và làm sao cậu biết?

Bác sĩ, nhận ra mình đã lỡ lời, co rúm lại vì sợ hãi, nhưng không thể không nhìn con rắn đang treo lơ lửng với quả táo trong miệng một cách tội lỗi.i

CHA: Đi đi, đồ khốn! Cút đi! (với con gái) Cả cô nữa! Đồ đàn bà mất nết!

 

HẾT

CATEGORIES
Share This

COMMENTS

Wordpress (0)