CHÙM THƠ NGUYỄN ANH VŨ
Nhà thơ, họa sĩ Nguyễn Anh Vũ chào bạn bè, bằng một status ngắn trên facebook rồi anh bỏ đi về miền mây trắng lúc 13 giờ 30 ngày 9/10/2023. Biết được trước thời khắc phải ra đi mãi mãi hẳn là anh đau đớn và buồn lắm. Thương Vũ đã bất lực trước tử thần. Sự ra đi của anh khiến làng văn nghệ nước nhà tiếc thương vô hạn. Những bài thơ, truyện ngắn và tranh của Nguyễn Anh Vũ sẽ còn sống mãi trong lòng bạn bè. Cúi đầu tiễn biệt anh, Văn+ xin giới thiệu những bài thơ anh viết khi tuổi còn đôi mươi.
ĐẶNG THIÊN SƠN chọn và giới thiệu
TIẾNG CHIM QUYÊN QUI
Cuối bản Poong-kọn có con chim Quyên qui
chiều chiều hót gọi chân anh về phía ấy
nắng nương thì vàng đòng nếp nương đương mẩy
dặt dìu nhịp nhịp
“quyên qui”
Bước chân đi
Phía có tiếng Quyên qui là con suối chảy
ai vừa giũ vải
cho nước suối xanh chàm
ai vừa nướng cơm lam
đất thơm mùi khói
cho cái bụng anh đói
quên tìm tiếng chim
tại nó lặng im
nên chân anh đi lạc
con mắt anh ngơ ngác
chạm bậc nhà sàn
vừa bước lên thang
thì lại nghe nó hót
…
Tiếng Quyên qui trên chùm lặc lày mới hái
tiếng Quyên qui trong nắng thổ cẩm vừa phơi
tiếng Quyên qui như ở khắp mọi nơi
ăm ắp tiếng chim
gọi em ơi
không thấy
Cuối bản Poong-kọn cứ “quyên qui” da diết
anh muốn nghe thành “quên đi”
không được
chín bậc nhà sàn
vắng
chông chênh chân anh
em đã búi tóc cao
mấy mùa trăng trước
Cuối bản Poong-kọn có tiếng Quyên qui hót
giọng nó như ngậm mật rừng mùa chín ngọt
“quyên qui”
“quyên qui”
nghe như ngây như say
vây khắp lối về
một mình anh
và mây.
MC-HN.05.08
Chú thích:
Quyên qui: một loại chim, tên như tiếng hót.
MỘT NGÀY
Một ngày
nắng
ngoài kia
sưởi trần gian náo nhiệt
ấm một lời từ biệt
ở đâu đó
chia ly
Một ngày
mưa
thôi rơi
trên những viên ngói cũ
và tơi bời
ý nghĩ
xếp lại lòng
vậy thôi
Một ngày
cạn cơn say
men nhạt trong đáy mắt
kẻ trong gương
lạnh ngắt
đếm
ngày đi
lại ngày
Một ngày
lửa bão tàn
bụi tro tan
lắng xuống
giữa lòng nhau độ lượng
nảy
hạt tình xanh non
Một ngày
em thật ngoan
trở về từ hoang mộng
siết lại vòng tay lỏng
ngày đó
ôi
bao giờ?
1/4/1999
ĐỒNG DAO TRÊN ĐỈNH NÚI
I.
Ta hát một mình trên đỉnh núi sáng nay
thả lời
gió
ơi hời
gần là bao nhiêu?
xa là bao nhiêu?
trời đánh chưa xong ta đã vội cười
người chưa kịp đau đã rơi nước mắt
gia tài… trái tim quá thật
thản nhiên cầm thua thiệt
mãi
thành quen
nước mắt bao nhiêu cho vừa hạnh phúc?
môi cười bao nhiêu cho cạn niềm đau?
mình nhầm nhau?
người nhầm ta?
và ta nhầm ta?
II.
Từ đỉnh núi nhìn về phía những mái nhà
hát lời của lửa
là đôi mắt trông, là đôi mắt đợi
bờ vai xa
xa tắp
mỗi lần về… trên vai… chỉ gió
gió từ đỉnh núi
kiêu dũng xưa
hư ảnh bập bùng
bao nhiêu thì khờ dại?
bao nhiêu mới khôn ngoan?
III.
Gió bạt
ta thực sự đủ đầy chính khi đang đói khát
lời ca đã ngân từ nhịp tim đầu muốn hát
ta đã yêu nhau
lúc em chưa xuất hiện bao giờ
vòng tay sẵn chờ và môi nóng
đòi hôn
ta sẽ qua những bão lốc sinh tồn
sẽ ngẩng mặt đón nắng ngày chói lọi
sóng cồn cào dưới chân và mây xa vời vợi
em
thao thiết dặm dài con sông nhỏ giấc ta mơ
ta sẽ nhặt về xác những câu thơ
khi hồn đẹp đã gửi đời ấm ấp
trên mọi đắng cay… trên tháng ngày… sau trước
tin yêu tìm lại
ngôn từ bồi lộng gió diều
lòng ta đã nối với người, xin đừng để đứt lèo dây
IV.
Vẫn hát một mình trên đỉnh núi sáng nay
rộng dài
đồng dao thắt ngực
V.
Gần là bao nhiêu?
xa là bao nhiêu?
…
bao nhiêu là bạc đẹp mắt người ta?
bao nhiêu điêu ngoa cho vừa miệng thế?
bao nhiêu chua khế đổi chát được vàng, bao nhiêu ba gang đong ham hố đủ?
bao nhiêu thì khờ dại?
bao nhiêu mới khôn ngoan?
bao nhiêu, đủ không gian?
bao nhiêu, đầy mãi mãi?
bao nhiêu trao, lời lãi?
bao nhiêu nhận, thiệt thua?
nước mắt bao nhiêu cho vừa hạnh phúc?
môi cười bao nhiêu cho cạn niềm đau?
hẹn nguyện bao nhiêu cho tới ngày sau?
phụ rẫy bao nhiêu cho xa đen bạc?
bao nhiêu là còn bao nhiêu là hết?
bao nhiêu thì chết bao nhiêu luân hồi?
bao nhiêu xa xôi cho thành gần gụi?
bao nhiêu tàn lụi mới nảy non xanh?
môi bao nhiêu anh ngọt em nguyên thuỷ?
tóc bao nhiêu em vây anh huyền mị?
cháy bao nhiêu ta lửa nhau lên trồi?
bao nhiêu cô đơn bày ra vũ trụ?
bao nhiêu thuận nghịch bóp nặn phận người?
vời vợi bao nhiêu vòm trời?
chông chênh bao nhiêu mặt đất?
tim đập bao nhiêu thành lời chân thật?
máu ứa bao nhiêu liền sẹo u sầu?
lời bao nhiêu thương bừng lên ca dao?
kiếp bao nhiêu đau chất thành cổ tích?
chữ bao nhiêu mất… thì còn câu thơ?
…
bao nhiêu bao nhiêu vừa bao nhiêu đó?
…
VI.
Gió
hát một mình
đồng dao đỉnh núi
sáng nay.
N.AV