CHÙM THƠ CỦA TÁC GIẢ BẠCH DIỆP

CHÙM THƠ CỦA TÁC GIẢ BẠCH DIỆP

NỖI SỢ

 

Nhiều lối đến nhà thờ

em tìm anh khi băng qua mùa đông

Phố như chiếc bánh

rắc đầy kem và đường

Quảng trường bên tháp chuông

như những nhát cọ .

Mầu nhạt thế

ngày anh im lặng

đặc và vắng

như đêm

bóp nghẹt hơi thở

dù là một chữ

đi ra

nỗi buồn

đi vào

nhưng em đợi

em cần nghe tiếng anh .

Em những tin

cỏ bên bìa rừng sẽ xanh

băng rạn trên mặt hồ

Thượng đế sẽ sắp đặt những chiếc ghế

trên Quảng trường

và em chẳng phải đi đường vòng

khi anh ở đó .

Em chẳng phải quẩn quanh trước nhà thờ

hớp từng ngụm khí qua môi

lạnh và nóng

ngọt và đắng cay

vị nào cũng có anh

như cái cách nhớ anh

rất nghẹn.

Anh !

Số phận đã sắp đặt và em không thể dời mọi thứ ra khỏi chỗ của nó

em chịu đựng mọi giới hạn

như thể

lần gỡ những vòng dây thòng lọng ra khỏi cổ

mà thở .

Phố mùa đông với lá thông và mây và bụi cát

Quảng trường lớp lớp đức tin

Em phải một mình

Chạy qua cánh đồng sợ hãi..

 

 

BÊN Ô CỬA CÂY HOÀNG DŨ

Tôi hớp từng luồng khí  dâng lên dâng lên đến khi da thịt và máu cùng hòa vào nước tan ra đổ xuống

Tôi chỉ còn xương. Những ngón tay trơ xương bấu lấy mắt mình

Sự gầy gò của cái chết !

Bên kia cánh cửa là tiếng kinh và những vì sao đang nở như những bông hoa

Ngôi đền thân xác bất động , trống và lạnh  như bìa rừng.

Làm sao bước ra khỏi hành lang , hành lang là những ngọn đồi chập chùng chập chùng , không ai biết hay người ta luôn biết.

Người ta luôn biết phải làm gì khi chẳng còn gì để giữ chẳng còn nơi để đi , chìm quá sâu rồi ngoi lên hay trôi theo và kết thúc .

Bên cửa sổ có một cây Hoàng Dũ

Sau bức rèm màu Chocola là cánh cửa

Sau cánh cửa là cây

Bên hè phố là cây

Rất nhiều cây, không thật nhiều như trên những ngọn đồi chúng ta đã đếm sao

Nhưng lá cây rất xanh ngay bên cửa sổ có rèm và cánh cửa .

Tôi biết nếu em khóc thật nhiều cho đến khi cơn hen chặn ngang hơi thở, em gục ngã hay biến mất thì cây vẫn luôn ở đó.

Cây vẫn ở đó lá như mây xa lạ không thể bước tới chìa tay

Vẫn ở đó khi nàng nhạt màu tro bờ vai trơ xương chiếc cằm lẹm hư hao như mảnh trăng cuối tháng .

Tro cốt nỗi buồn có làm cây xanh hơn tươi hơn.

Điều gì đang xảy ra ở đây, với một người đàn bà trong gương bên cửa sổ rèm nâu dưới bóng cây Hoàng Dũ

Người đàn bà đan những giấc mơ thuần khiết làm tổ cho nụ hôn dịu dàng

Người đàn bà ngu ngốc nhớ và đau tình yêu độc dược

Ngoài kia gió thổi.

Trên bãi cát biển đêm những bàn chân duỗi

Những nụ hôn dài ra dài ra trên bờ rào dây muống biển

Chén trà nguội bài kinh chiều đã tắt

Nàng đang “ghen với sự dứt khoát của cái chết “!…

 

B.D

CATEGORIES
Share This

COMMENTS

Wordpress (0)