Chùm thơ của Nguyễn Thị Thúy Hạnh
Thất ngữ/cuộc tìm tiếng
Mình nằm trên bãi biển đã nhiều giờ
một bãi cát dài di chuyển vào miệng mình
mình đã thử nuốt nó
tưởng tượng mình đang được nén chặt
cho đến khi nổ tung và giải phóng tất cả xương cốt lẫn máu
Nước, những sợi lông vũ,
ở phía trên của thân thể ngập úng
mặt trời cắm vô tận tia sáng như những ống hút
mọi tiếng nói cạn, mãi mãi trôi dạt
một cái xác rỗng giữa không khí,
cổ họng mở ra:
một cánh buồm nhiều múi mở ra:
một khuôn mặt lộn ngược mở ra:
những tiếng động chuyển rời xuống ngực mở ra:
những âm thanh bơi sải mở ra:
21h:30, mùi của cầu thang tối, vết máu, hố bom, bức tường, điểm dừng, tiếng súng nổ, bát hương, cánh đồng rợp gió, ngôi mộ trôi giữa không trung
nhắm mắt lại, đôi môi nàng thì thào, tiếng nói thầm của nàng kéo anh chạy
nàng bọc anh trong cánh rừng, anh trú ngụ nơi
những khớp xương được tháo ra và xếp thành vòng tròn
anh, trong đó mãi mãi, vòng tay nàng,
vòng tay nàng,
bãi lau sậy bến sông con đò một cây liễu biệt ly một xứ sở xa khuất
bài hát của con cá mắc câu là đôi mắt trợn ngược
phản chiếu hoa trái của môi sương của trán cành lá của tóc những cái bóng chao liệng
nàng đổ xuống như một cơn mưa rào và người anh ướt
khi đã hóa trang anh không còn nhận ra sự khác nhau giữa người sống và người chết,
giữa người sống và người chết,
mình và anh và nàng,
giống như máu không thể ngừng chảy
từ cửa mình nàng không thể
ngừng yêu anh
một thân xác chia tách, mở ra:
tiếng nói này và tiếng nói khác.
***
Một cơn chóng mặt
Trong giấc ngủ
một thành phố chặn ngang họng
cơn mê (ú ớ)
những tiếng gọi còn tươi
quẫy tung trên mặt thớt ban mai,
anh cởi cơn mưa khỏi người (những giọt)
nhảy qua cái hố này (phải nhảy)
anh nhìn thấy em đang (khỏa thân)
bước trước vào trong (tồn tại),
anh trốn em (anh chạy)
căn phòng bé mà anh chạy mãi
một tiếng mười đêm một trăm năm
bàn tay em tiếng hú dài man dại
Trong mảnh vườn xương quai xanh, anh chôn
Ồ, hốc mắt bí mật!
cơn gió này có thể giết anh
một kẻ dễ dàng cô đơn.
***
Đàn bò ăn thành phố
anh thở một ngực xuân
môi em đã chín nhụy tơ tằm
chiều hái nỗi buồn sạch
đàn bò ăn trái sim
trên triền đê thâm
tím thân
đàn bò đi ăn đêm
đàn bò ăn tàn sương
đàn bò ăn càn khôn
đàn bò ăn mini juyp
đàn bò ăn non – fiction
đàn bò ăn thành phố
chuỗi mộng thật buồn
roi quất ngoại thành
hàng quán leng keng.
***
Văn học vết thâm
Anh thuộc về đâu?
Buổi tóc rụng chiều
(ngữ nghĩa rụng nhiều)
Anh thuộc về đâu?
Hello quán trọ
bên em bonjour
chạy title hư vô.
Em thuộc về đâu?
我们women?
Em rong tuổi tên
sinh lộ lấm lem
sau mùa chinh chiến
anh nhặt được em.
Đã liền vết thương
em hiện diện đó
anh còn vết thâm
vết thâm mù mịt
anh còn vết thâm.
***
Decameron
tôi nôn ra của mình – cái bóng – người kể chuyện, khi câu chuyện hoàn thành, tôi nuốt lại anh ta vào bụng
nuốt vào một đại dương nhả ra một cánh bướm nuốt vào một ngả đường nhả ra một đêm trắng nuốt vào một mùa xuân nhả ra một bạc tóc nuốt vào một Sartre nhả ra một Camus nuốt vào một điên rồ nhả ra một truyền thống nuốt vào một déjà nhả ra một lột xác nuốt vào một tự ngã nhả ra một thú nhận
nhả ra một lịch sử nuốt vào một hối hận
một tự sự im lặng.
Nguyễn Thị Thúy Hạnh.