Chùm thơ của Nguyễn Minh Trang
Thông tin cá nhân: Tên thật: Nguyễn Minh Trang, sinh năm 2001, bút danh Triều Dương Đã in truyện ngắn trên Viết & Đọc, Công an Nhân dân, Văn nghệ Quân đội; cộng tác viên mảng Văn hóa - Nghệ thuật của nhiều đầu báo Sắp xuất bản: Không gì ngoài cơn mưa (tập truyện ngắn)

Chùm thơ của Nguyễn Minh Trang

Lời giới thiệu của tác giả: Dù nghĩ mình chẳng có tư cách gì để bàn về thơ ca, song vẫn phải nói rằng với tôi, thơ là sự chuyển hóa những cảm xúc không thể nói ra bằng bất cứ hình thức nghệ thuật nào khác. Đồng thời, thơ cũng là con đường – dẫu không bằng phẳng, dẫn ta ra khỏi những ảo vọng. Với I wrote you a poem and hope you’ll never read, tôi nhận ra khi ta viết điều gì đó cho người ta yêu, cái mà ta dệt nên chỉ là cơn huyễn mộng của chính ta, một cái bóng mờ bao phủ lên bản dạng thật của chủ thể…

Bài thơ số 1:

Ba đoản khúc về ngọn lửa

 

1. Ash is purest white

Những ký ức bắt lửa

Em vẫn nhớ tên bộ phim, Tro tàn là sắc trắng tinh khiết nhất

Vào lúc mọi thứ cháy thành tro, em đã hôn anh, nụ hôn xước xát như những thanh âm của cuộn phim cũ

Đôi tay chúng ta chạm vào nhau, làn da anh và những vết thương nhỏ ánh lên trong đêm tối, mùi hương tỏa ra từ thân thể âm thầm như một lời khấn nguyện 

Từ cái bóng của ngọn lửa, môi em tìm thấy hình xăm trên ngực anh, những con số La Mã mang theo bí ẩn khôn cùng mà ánh sáng không thể chạm tới

Nơi góc tối của Mặt Trăng, sắc trắng khỏa lấp những địa đạo

Và vùi chôn

Tất cả

Bí mật của tình yêu

2. Burning

Anh kể rằng, khi thành phố giam mình trong cơn mưa, anh ngã xuống giếng mà không ai nhìn thấy

Một cái giếng rất sâu, và trong tay anh không có gì ngoài những trái dâu tây vừa hái trong vườn

Đừng buồn, anh nghĩ, Đừng sợ. Chỉ là mưa mùa xuân thôi

Vào khoảnh khắc mưa rơi trên mặt, anh cắn những trái dâu và thấy chúng có vị như ngọn lửa

Giờ đây, khi nằm trong vòng tay em, đột nhiên anh nghĩ đến những hạt dâu nổ lách tách trên đầu lưỡi

Da thịt em trong suốt như một cơn mưa

Còn những trái dâu trắng bệch qua ô cửa thiếu sáng

3. In Flames 

Giữa bộ phim, em muốn chúng ta biến mất nơi luồng sáng trắng, nhưng anh đã níu tay em lại

Anh không muốn đến một hành tinh khác, anh sợ những ngọn lửa nơi rìa vũ trụ sẽ thiêu rụi tất cả thành tro 

Nhưng không có ngọn lửa nào cả, em nói, Có những thứ sinh ra đã là tro tàn tinh khiết

Vậy Mặt Trăng thì sao?

Anh không trả lời, bởi anh biết rằng

Có những cái giếng

Rất sâu

Đang chờ anh 

Ở đó


Bài thơ số 2:

I wrote you a poem and hope you’ll never read

 

Cái bóng của bài thơ đổ dài trên mặt đất

Tên anh là những ký tự bất khả hiện hữu, những ký tự mù, những ký tự chìm khuất trong sương

Em đã vớt anh lên từ dòng sông

Em đã viết bài thơ trong bóng tối

Từ ngữ ứ tràn những câm lặng mịt mùng, cái bóng nở ra và tiếng kêu tan vào trong gió

Giữa những vùng trắng bất tận, em sẽ gọi anh mà không ai nghe thấy

Không ai

Ngoại trừ em và cái bóng của anh

 

Minh Trang.

CATEGORIES
Share This

COMMENTS

Wordpress (0)