Bình bài thơ “Ru con” của tác giả Hoàng Liên Sơn.
Ai lớn lên cũng từng đi qua những giây phút yên bình trong cánh võng đong đưa có tiếng mẹ ru, bà ru ầu ơi mỗi chiều mỗi sớm, “Ầu ơi…. Con ơi con ngủ cho ngoan…”. Lời ru ấy đưa ta vào giấc ngủ, đưa ta vào trốn thần tiên, nuôi dưỡng tâm hồn bé bỏng.
Ngỡ rằng chỉ có người bà, người mẹ mới cất lên những lời ru con ầu ơi cho đến khi tôi bắt gặp bài thơ “Ru con” của nhà thơ Hoàng Liên Sơn. Điều nay tôi đoán chắc ai đọc cũng thấy bất ngờ bởi đây là chuyện hiếm gặp.
Nhà thơ: Hoàng Liên Sơn
“Vẫn cánh tay nhịp nhàng đung đưa
Vẫn câu Kiều da diết
Sao bỗng dưng hôm nay mắt con không nhắm
Mà mở tròn nhìn miệng bố đăm đăm?
Con không ngủ bố làm sao được ngủ
Và làm sao mai sớm dậy đi làm
Nàng Thúy gặp chàng Kim
Rồi chàng Kim lại đi tìm nàng Thúy
Miệng bố mỏi lắm rồi
Nhắm mắt đi con!
Mà kệ nhỉ
Bố con mình cùng vui vẻ thức
Mừng dấu hiệu trưởng thành của em bé thôi nôi!”
Bắt đầu từ những câu thơ đầu:
“Vẫn cánh tay nhịp nhàng đung đưa
Vẫn câu Kiều da diết”
Tác giả đã khẳng định lời ru vẫn như thế, vẫn được hát với những lời êm tiếng ngọt, trên đôi tay dịu dàng, chỉ là “bố hát ru con”.
Cảm xúc của người bố ru con thật khó tả, bởi nó không còn từ ngữ nào có thể lột tả được. Đó là cảm giác mà không phải một ông bố nào cũng có. Cảm giác đó là được chia ra rất nhiều cung bậc, nào là hạnh phúc, nào là ngóng chờ khi con mãi chưa ngủ:
“Con không ngủ bố làm sao được ngủ”
Và:
“Miệng bố mỏi lắm rồi
Nhắm mắt đi con!”
Nhưng dẫu miệng mệt tay có mỏi, dẫu có tủi thì bố vẫn cảm thấy hạnh phúc vì được làm điều đó với người con yêu dấu của mình. Con chính là thế giới, là niềm hạnh phúc của bố, bố hạnh phúc với điều đó: Giản dị nhưng ngập tràn yêu thương.
Cái hay của tác giả không chỉ nằm ở nội dung mà đó chính là anh đã dùng thể thơ tự do quen thuộc. Tôi nghĩ rằng đây cũng chính là ẩn ý của tác giả, tự do bày tỏ cảm xúc, tự do bày tỏ yêu thương và hạnh phúc.
Biết rằng mỗi người đều đã được nghe tiếng ru, ngay cả bản thân tôi cũng vậy. Nhưng khi đọc bài “Lời ru” của Hoàng Liên Sơn, đến khi viết xong bài bình này, tôi dường như vẫn chưa thể thoát ra khỏi mạch tình cha con “đậm đà” này.
Tác giả: Vũ Thị Thuỷ – Lê Thị Việt An
(Sinh viên Khoa Ngữ văn- Trường ĐHSP Hà Nội 2)