
Chùm thơ của Niê A Dũng: Rỗng – Gốm – Một mảnh – Chim chào mào – Cho một bầy kí ức
Giới thiệu: Niê A Dũng (Nguyễn Văn Dũng, sinh năm 2002) là sinh viên Khoa Viết văn – Báo chí, Trường Đại học Văn hóa Hà Nội. Anh đã có gần 20 đầu sách in chung và thơ đăng trên nhiều báo, tạp chí trung ương, địa phương như Báo Văn nghệ, Báo Quân đội Nhân dân, Báo Thanh Hoá, Tạp chí Nhật Lệ, Tạp chí Non nước Cao Bằng… Anh quan niệm thơ như là một cách thức sắp xếp ngôn từ kỳ dị, một bài thơ hay ngoài tứ thơ đặc biệt còn có những tìm tòi, thể nghiệm mới lạ. Thơ là tiếng nói cuối cùng của cảm xúc này và là sự khởi đầu của cảm xúc kia. Văn+ xin trân trọng giới thiệu tới độc giả chùm thơ của tác giả trẻ Niê A Dũng: Rỗng – Gốm – Một mảnh – Chim chào mào – Cho một bầy kí ức.
Rỗng
mỏng mảnh một màu ý nghĩ
trên bụi thời
gian
khổ
khắc giấc tàn
hãy nghe lặng
mùi thanh âm xưa cũ
đêm vừa biêng biêng câu nói
một điều gì đợi chờ
điều đã tới
điều sắp tới
và điều chưa phải tới
chảy vào một rỗng không
ranh giới ác quỷ – thiên thần
phía nào đôi chân bỏng
cả đời không gieo nổi một biếc xanh
ăn những nghĩ suy trong thăm thẳm ngực mình
sợ hãi
tuyệt vọng
điều sắp tới
điều chưa phải tới
tất cả sẽ tới
trong một ngày hơi thở ngừng hương
quay quẩn thực tại
hãy chạy đi
chạy về phía không mình
Gốm
Nhưng nhức trong lòng thành phố
mây
vắt
giọt
cuối
cùng
thu nép vào ngực gốm
bung thơm mảng vàng
Bàn chân đã tới mềm gót biếc
đã qua những mùa
u uất dáng hình khoác gốm
đầy vào xa xưa
Khẽ bóng xếp cuối tường
bao nhiêu dáng hoa bấy nhiêu người đứng đợi
tuổi thơ mỗi lúc một dài
Cánh chiều rụng loang chân gốm
những thân hơi thở trụi trần
ai đó cắm sắc buồn vào gốm
tràn vào thu.
Một mảnh
Chiều đem một thinh không lên núi
dọn ngổn ngang câu chữ ban ngày
cây thả những giấc mơ đã mục
xác sơ một đời
ta sẽ chạy khi nào vươn qua bóng
hậm hực cỏ cây
người hon héo nghĩ ngày tươi tốt…
con gà rơi xuống bẫy
có lẽ bâng quơ giãy giụa
ai đó tìm loanh quanh bụi rậm
đôi chân vọng quắt chửi thề
xách ngược tiếng kêu quang quác
đôi mắt mổ gã thợ săn
bóng lưng hiển hiện thống khổ
đem đục đốt đắng cay
vào mê mải mắt mình
Chim chào mào
Rời rừng
ra
phố
chào mào
gói
mình vào một góc
ngày ngày vỗ cánh
vẫn không bay hết gian
nhà
trong lồng gỗ sưa thoảng thơm trầm tích
những cánh chim thành thị
lộng lẫy màu
chào mào cứ lẽ lặng
giữ mình
riêng
sắc nâu
như trước mắt rừng xanh vẫn tỏa
dòng trong rách róc núi xa
những bạch khuyên
chích choè lửa bông kiếm
trắng
nép vào lồng nghe chào mào kiêu hãnh hót ca
đã bao lần ra phố
còn đội núi non quê nhà
Cho một bầy ký ức
(Về một diễn ngôn)
chút gió cho một ngày đen tối nhất trên đời. ta ngồi lắng nghe mùi hoa sữa vang nức bên tai. tiếng gào thét vào đêm như nhắc từng kỷ niệm trong cơn mộng mị. nước lạnh lẽo đen một dòng huyền bí.
chợt thấy. tiếng bầy cá đạp vào đêm. chúng vùng vẫy trong vuông đời. giữa sống và chết.
hãy bơi đi, cứ bơi đi và bơi đi!
nhưng chúng không bao giờ biết. chúng đã bơi qua trăm đời ngàn kiếp. vẫn không bơi khỏi lòng hồ.
hãy bơi đi, cứ bơi đi và bơi đi…
vầng trăng trồi lên cái vẻ lạ kỳ. hừ!
cái đẹp sinh ra để dối trá
ta muốn nhai ngươi. ta muốn nuốt ngươi. cái vầng trăng nghiệt ngã.
ta ném cục uất vào vầng trăng tan vỡ. lặng im nhìn vào bóng đêm sâu thẳm.
hãy lặng im nghe những lặng im…
chợt nghe trong im lìm những vụn trăng. đang bò tới nhau vành vạnh cười. bằng đôi mắt sáng choang khinh bỉ. điên! hắn cười khinh bỉ. điên! hắn cười khinh bỉ. ta lại nghe. mùi vầng trăng nhảy nhót trong đôi con ngươi.
nó đến thật rồi. đã đến thật rồi
kìa! nó muốn ăn đôi mắt và ký ức của tôi
hừ! cái đẹp. hừ! những điều dối trá. ta móc đôi trăng nghiệt ngã. ta nhai ngươi. ta nuốt ngươi. trước khi ta hóa thành mồi. ha ha ha. ta cười khoái trá. ha ha ha. cuối cùng ngươi cũng vỡ. cái vầng trăng đểu giả. cái ước mơ huyễn hoặc của bầy người…
rồi tất cả lặng phắc im trôi…