CHÙM THƠ CỦA TRẦN NGỌC MỸ
Trần Ngọc Mỹ thuộc lứa nhà thơ 8x, quê ở Hải Dương, hiện đang sống và viết tại Hải Phòng. Chị sáng tác cả tản văn, truyện ngắn và thơ… Lần này chị gửi về cộng tác với Văn+ chùm thơ mới dưới đây. Thơ Trần Ngọc Mỹ bước đầu đã định hình được thi pháp riêng, neo lại dấu ấn trong lòng bạn đọc… Mời quý vị cùng thưởng thức.
GHI NHANH
Sóng chồng lên sóng xô nhau
Dạt dào như nhịp tim em có anh thổn thức
Hãy nghĩ về trời mây
Xanh thật xanh đáy mắt
Thời gian không chờ đợi chúng ta yêu nhau
Chúng ta yêu nhau quên thời gian gõ cửa
Mỗi thanh củi chỉ cháy hết mình một ngọn lửa
Mỗi cuộc đời có được bao lần yêu?
Kìa nắng đã buông cạn cả buổi chiều
Kìa hoa đã nở căng mình tàn cánh
Và nhụy thơm cùng kiệt nhiệt thành
Hiến dâng nào cũng chóng vánh
Ghi thật nhanh nỗi nhớ
Sợ sau khoảnh khắc này, nỗi nhớ chồng nỗi nhớ thành quên.
NẾU
Thử nghĩ mà xem
nếu con đường xóa nhòa bóng cây
đổ vào thành phố này thông thốc khoảng trống
đàn chim im bặt giọng hót
ô cửa thiếu vắng mùi hương
hàng ghế đá lạnh băng chẳng người dừng chân
phết lên vỉa hè tầng tầng lớp bụi
Thử nghĩ mà xem
nếu chuỗi ngày chúng ta rệu rã đi theo trật tự
vội vã ăn, ngủ, làm việc,…
như tàn mây lặng lẽ bặm môi trôi qua đời
đợi buông mình hóa kiếp cơn mưa
thật nhàm chán biết bao!
Thử nghĩ mà xem
nếu không một ngọn gió lao xao
mặt hồ bốn mùa ôm lời câm vẻn vẹn
những con cá ngủ quên đáy sâu nhoài mệt
quá lâu không xao động có phải là một cách chết?
Thử nghĩ mà xem
bao nhiêu người lãng quên chính mình
chẳng hình hài vui buồn, cười khóc
thêm bước thêm ánh nhìn khó nhọc
nên khi thời gian bám dày trên tóc
trái tim còn có thể ngân rung loạn nhịp thảng thốt
“Nhớ anh khủng khiếp!”
biết đời em còn hạnh phúc.
ĐÀN BÀ EM
mỗi ngày em áp tay lên ngực
dòng nham thạch sôi lên
dù trái tim khổ đau từng có lúc
nhưng trong tiếng vọng nỗi buồn
loài người chưa từng khước từ tình yêu
và trái tim nham thạch của em
tự nguyện yêu đến tan chảy mình
đừng giết nhau bằng lời khô cằn
dao cứa không đau bằng lạnh lùng ánh mắt
đừng day dứt nhau bằng đêm trắng
sự đầy đọa khoảng trống xa cách
đàn bà em vai yếu tóc gầy
bông hoa em cắm vào lọ mỗi ngày
mong xua đi những khô rũ
em kiên nhẫn nhặt từng mảnh thủy tinh long lanh tuột vỡ
hàn gắn chúng nhờ trái tim tổn thương của mình
em, đàn bà bé nhỏ
tội tình suốt đời
khao khát tình yêu.
CHUÔNG GIÓ
Cứ reo lên nếu vui
Chuyển động theo nhịp thở của gió
Lồng lộng trời cao ngực chuông mở
Làm sao với tới được xa vời
Thời gian tuôn đầy lá vàng rơi
Xuân, hạ, thu, đông chỉ khiến tuổi cỏ cây ngơ ngác
Riêng tiếng chuông không bao giờ lạc
Thuận hòa từng nhịp buông
Hiếm hoi khoảng lặng thinh dỗi hờn
Bóng chuông chảy dài trước nắng
Lênh láng tầng không sân thượng mây trắng
Cho lòng nhau nở những nhánh hoa buồn
Sau tất cả
Tự mình khâu vá vết thương
Gió về chuông lại reo
Gió vuốt ve chuông dễ dàng vui hát
Mỗi ngày hái một ban mai khác
VẼ LÊN ĐÁ
Hoang vu vọng từ rừng thẳm
Hơi sương cuối mùa ẩm ướt
Đang ùa về phủ tràn mặt đá
Bước chân tôi
Đã quẩn quanh ở đó
Nơi ngọn đồi trùng trùng mây trắng
Nơi lòng sông ẩn sâu trầm lặng
Giữa cô đơn, bí ẩn và rộng lớn
Tôi đã gặp nó và mang về
Đặt trên bàn nhỏ
Từng tích tắc đang trôi
Dội vào tôi màu xám ám ảnh
Ngực đá chất đầy
Những buồn câm khổ ải
Những hoang tàn đổ nát
Những bóng người mây bay
Tôi vẽ lên đá ngôi nhà và ngọn cây.
TRẦN NGỌC MỸ