KHÔNG GÌ NGOÀI CƠN MƯA – Truyện ngắn của Triều Dương
Thông tin tác giả: Triều Dương tên thật là Nguyễn Minh Trang, sinh năm 2001 tại Hà Nội. Từ 2020, cô đã đăng truyện ngắn và các bài báo về văn hóa - nghệ thuật trên Văn nghệ Quân đội, Văn nghệ Công an, chuyên đề Viết & Đọc, báo Phụ nữ TP.HCM, Ngoisao.net,...Cô là đồng sáng lập dự án Dòng-chữ và cộng đồng văn chương I'm In Love But That's OK thu hút nhiều cây viết trẻ tài năng thuộc thế hệ Z.

KHÔNG GÌ NGOÀI CƠN MƯA – Truyện ngắn của Triều Dương

Ánh Dương áp hai bàn tay lên cốc cappuccino nguội ngắt. Đã quá giờ hẹn gần hai tiếng, Q. vẫn chưa xuất hiện. Anh ta hứa hôm nay sẽ cho cô biết đoạn kết của bộ phim, vậy mà đến giờ lại bặt vô âm tín. Cô sốt ruột cầm lấy điện thoại, định bụng sẽ gọi một cuộc cuối cùng trước khi rời khỏi quán cà phê buồn tẻ này. Thiên Nga Đen, cái quán nhỏ xíu ở một góc của thành phố với món cappuccino dở tệ – cà phê thì nhạt mà lớp bọt lại quá mỏng, nhưng Q. luôn yêu thích một cách khó hiểu. Có lẽ một nửa số tiền thuê căn biệt thự cũ này đến từ ví anh ta, bởi chẳng mấy khi Ánh Dương thấy có vị khách nào ngồi ở những bàn khác. Q. gọi đây là cái tổ, là nơi tận cùng thế giới mà không ai có thể đến làm phiền cô những lúc họ bàn về bộ phim. Về khoản này thì phải công nhận Q. nói đúng, Ánh Dương chưa từng bị ai bắt gặp khi tới Thiên Nga Đen dù chỉ một lần.

Chuông điện thoại đổ một hồi dài nhưng Q. vẫn không bắt máy. Ánh Dương thở hắt ra, cất điện thoại vào chiếc túi xách nhỏ đeo bên người. Chiếc túi này là món quà Hoàng tặng cô vào sinh nhật thứ 27, khi họ mới kết hôn tròn một năm. Con mèo màu đen dưới chân (mà có lẽ tên là Thiên Nga) đang khẽ khàng dụi đầu vào mũi giày Ánh Dương, bộ lông phủ bụi, còn đôi mắt đầy ngái ngủ. Cô không muốn chờ đợi nữa. Nếu gã kia đã không định cho cô biết về đoạn kết thì cũng đành vậy, hắn luôn có kiểu làm việc chẳng giống ai. Tuy thế, như một bản năng cố hữu, cô vẫn không thể ngừng tò mò về những phân cảnh cuối cùng. Đúng hơn, cô không thể hình dung ra rằng bộ phim kỳ lạ này, như mọi bộ phim khác trên đời, sẽ kết thúc. Q. đã tuyên bố rằng đây là bộ phim đầu tiên, cuối cùng và dĩ nhiên là duy nhất của anh ta. Khi nó khép lại, anh ta cũng sẽ biến mất như chưa từng xuất hiện – nguyên văn là thế. Nhưng bộ phim chưa thể chấm dứt ở đây, bởi chính Ánh Dương cũng chưa biết kết cục của Người Phụ Nữ hay Cá Vàng.

Ánh Dương quyết định rời khỏi quán. Con mèo đã nằm ngủ ngon lành, khiến cô loay hoay một lúc mới nhấc được chân lên mà không làm nó thức giấc. Dịp cuối năm chẳng còn việc gì để làm. Đã lâu Ánh Dương không được mời phỏng vấn, chuyện cô tham gia bộ phim của một đạo diễn không tên tuổi thậm chí còn chẳng được ai biết đến mà xôn xao. Người ta chỉ nghĩ rằng cô vẫn còn buồn chuyện của Hoàng, nhưng chuyện ấy thì cũng không ai còn bận tâm. Ký ức của đám đông cũng giống như Cá Vàng, chẳng bao giờ lưu giữ điều gì quá lâu.

Ánh Dương và Q. bắt đầu thực hiện bộ phim khoảng một năm rưỡi sau khi Hoàng mất. Ngày gặp Q. chính là ngày Ánh Dương nhận một cuộc phỏng vấn của đài T. nổi tiếng. Cô biết thừa họ chỉ muốn hỏi chuyện của Hoàng, những người đó thì còn muốn nói chuyện gì khác đâu. Ở thời điểm ấy, cái chết của anh – chồng một nữ diễn viên nổi tiếng, cặp đôi từng khiến bao người ngưỡng mộ – vẫn còn khiến báo chí tốn nhiều giấy mực. Cô đã trả lời không biết bao nhiêu câu hỏi nửa tò mò nửa thương cảm ấy. Dẫu rằng thương cảm không hẳn là đội lốt, nhưng sự tò mò bao giờ cũng thắng thế. Cuộc phỏng vấn nào cũng sẽ bắt đầu bằng đôi lời ừ thì là mà, nhưng sau đó thì tất cả các câu hỏi đều hướng về nguyên nhân cái chết của Hoàng. Khi nhớ lại, Ánh Dương không khỏi bật cười. Thật chẳng khác nào công an hỏi cung nghi phạm, trong khi chết vì lý do nào thì cũng là chết cả.

Trái với đám truyền thông hiếu kỳ, Q. không bao giờ hỏi về Hoàng. Có khi gã còn không biết rằng Ánh Dương góa chồng. Gã không thuộc về thế giới này, gã chỉ thuộc về phim ảnh. Thật ra, Ánh Dương nghĩ Q. không hẳn là một đạo diễn có tài, mà cô thích gã đơn giản vì gã không có tính tọc mạch. Và bởi vậy, Ánh Dương chấp nhận trở thành Người Phụ Nữ trong bộ phim của gã. Chuyện chỉ có thế.

Người Phụ Nữ là ai ư? Đơn giản chỉ là Người Phụ Nữ mà thôi, nếu không viết hoa thì cũng giống như những người phụ nữ khác. Câu chuyện về Người Phụ Nữ bắt đầu như thế này: Một buổi sáng, cô thức dậy trên chiếc giường của mình, bên cạnh là một thi thể đang bắt đầu phân hủy. Cô không biết phải làm gì cả. Cô chạy trốn mà không biết mình chạy trốn điều gì. Cô trở về quê nhà thì thấy nơi đây là một đống đổ nát, hoang tàn. Ở đó, cô quen một anh chàng lúc nào cũng nghĩ mình vốn là cá vàng, và bởi vậy nên anh không có ký ức gì về vùng đất này, hay những gì đã xảy đến với vùng đất này.

Người Phụ Nữ bước đi một mình trên con đường tăm tối, dáng điệu tất tả như muốn bỏ lại phía sau điều gì đó. Cô vừa mới rời khỏi căn phòng khách sạn ẩm thấp ở cuối phố, nơi mà thi thể của Người Xa Lạ vẫn đang nằm thẳng đơ trên giường như một khối băng vĩnh cửu. Người Phụ Nữ cứ cúi mặt mà bước, không ngẩng lên, không nhìn lại. Phía trước cô là không gì cả, nhưng đôi chân vẫn chuyển động mặc cho sức nặng của nỗi sợ. Nỗi sợ như một con rắn bò trườn lên cô, với lớp vảy lạnh buốt và cái lưỡi đầy nọc độc. Con rắn mang đôi mắt của Người Xa Lạ. Cô không nhớ gì về anh ta, ngoại trừ đôi mắt. Sáng nay, khi phát hiện anh ta đã chết ngắc dưới tấm chăn bông cáu bẩn, cô không dám nhìn vào khuôn mặt ấy lần nào nhưng vẫn biết chắc anh ta không nhắm mắt. Cô muốn vuốt mắt cho anh ta, nhưng lại cảm thấy sợ nên chỉ mặc quần áo và bỏ đi. Giờ đây, cô thấy hơi có lỗi vì hành động đó.

Cái chết của Hoàng được kết luận là tai nạn. Buổi sáng hôm ấy, Ánh Dương thức dậy rất sớm. Bằng một linh cảm lạ lùng, cô không vào nhà tắm như mọi khi mà bước thẳng ra vườn, hướng về phía bể bơi. Hoàng ở đó, trong làn nước xanh ngắt vẫn còn đọng lại những tia nắng đầu ngày. Anh đã ở đó từ lúc nào? Một tiếng trước, hai tiếng trước, hay từ đêm qua? Đầu óc Ánh Dương rối bời. Cô chỉ nhớ được rằng mình đã đi vào nhà và gọi cảnh sát. Chừng 20 phút sau thì họ có mặt. Cậu cảnh sát trẻ măng, có lẽ chỉ bằng tuổi Ánh Dương, vẫn đang cắn dở miếng bánh mỳ kẹp chả. Khi trông thấy thi thể của Hoàng, có vẻ cậu ta ăn mất ngon nên vội quăng chiếc bánh ra một góc.

“Chị là diễn viên Ánh Dương hay lên TV  phải không?”

Đó là câu đầu tiên cậu ta hỏi.

Ở trong nhà, cảnh sát tìm được một chiếc cốc uống rượu ở bồn rửa và một chai whisky rỗng còn nguyên trên bàn. Kết luận sơ bộ là Hoàng đã say rượu rồi trượt chân ngã xuống bể bơi, nhưng thời gian tử vong trên thực tế thì cần đợi kết quả khám nghiệm. Cậu cảnh sát giải thích qua loa với Ánh Dương như vậy.

“Chồng chị bình thường có uống nhiều rượu không?”

“Đêm qua chị có nghe tiếng động bất thường nào không?”

“Tâm trạng chồng chị thời gian gần đây thế nào?”

“Anh ấy có gặp áp lực gì trong công việc không?”

Hoàng là nhạc công violin. Dạo gần đây, anh không mấy khi phải lưu diễn nên họ có nhiều thời gian bên nhau. Suốt buổi sáng hôm ấy, Ánh Dương bình tĩnh trả lời từng câu hỏi của cảnh sát. Chỉ đến khi nhìn thấy cây vĩ cầm màu gụ đỏ quen thuộc của anh dựng ở góc nhà, một cảm giác không thể diễn tả mới trào lên trong cô.

Chuyện với cơ quan điều tra chỉ có thế, nhưng truyền thông đã kịp đánh hơi. Những ngày sau đó, họ kiếm cớ thắp cho Hoàng một nén nhang để hỏi Ánh Dương đủ thứ chuyện. Ánh Dương không thể từ chối tất cả. Và có lẽ, trong một khoảnh khắc thoáng qua nào đó, cô đã vô tình để lộ chuyện Hoàng thường xuyên qua đêm bằng rượu. Dù không mấy khi đọc báo, Ánh Dương vẫn biết họ đang xì xào về khả năng anh tự sát. Hoàng đã uống rượu cho thật say, không biết có đủ say để không còn sợ hãi cái chết không, rồi nhảy xuống bể bơi. Cái bể bơi anh đã xây khi họ kết hôn để cùng nhau phơi nắng mỗi mùa hè và ngâm chân mỗi mùa đông.

Người Phụ Nữ bước đi một mình, nhanh như chạy, không biết là bao lâu. Con đường tối thẫm dần hiện ra một dải mây sáng, thứ ánh sáng nhợt nhạt báo hiệu một ngày không đẹp trời. Giây phút đó, cô đã biết mình phải bước lên con tàu đầu tiên xuất hiện trước khi hửng nắng. Bí mật của cô sẽ mãi mãi thuộc về màn đêm. Còn Người Xa Lạ thì sao? Mong rằng anh ta sẽ tha thứ cho cô. Cô đã tưởng tượng cảnh anh ta sẽ nằm đó, vĩnh viễn chìm vào căn phòng. Sẽ không một ai hay biết anh ta đã chết.

Cô nghĩ rằng mình đã khóc một chút. Một chút thôi.

Người Phụ Nữ bước lên chuyến tàu. Cô không khóc nữa. Người soát vé đã đứng ở bên kia ngưỡng cửa. Làn da anh ta trắng toát và nhợt nhạt, đôi chân đi như không chạm đất.

“Mua vé đi đâu?” – Giọng nói của người soát vé không chút cảm xúc, y như gương mặt.

“Tôi…” – Cô bối rối đáp – “Chẳng phải chỉ có một điểm đến thôi sao?”

“Đã lên đây mà còn bảo chỉ có một điểm đến? Rốt cuộc thì cô muốn đi đâu?”

Anh ta bắt đầu gắt gỏng nên Người Phụ Nữ đành chọn bừa một địa điểm. Không hẳn là cô muốn tới đó, nhưng cô chẳng còn nơi nào khác để đi. Không ngờ, anh ta gật đầu rồi đưa cho cô một tấm vé. Thì ra cũng có thể tới đó trên chuyến tàu này sao?

Cô chọn cho mình một vị trí kế cửa sổ. Không phải vì muốn ngắm cảnh, mà vì chỉ có chỗ đó là thông thoáng. Cô cố gắng hít thở, nhưng lại cảm giác mình không thể thở được. Cứ như ai đó đã nhấn đầu cô xuống mặt nước trong một ngày đông tê tái. Khung cảnh trôi đi trước mắt qua một lăng kính màu xanh dương mờ đục. Màu của nước. Tựa hồ cô có thể trông thấy những bọt nước bám vào thành cửa kính. Chúng đọng lại ở đó, lì lợm, không chịu tan biến đi trong ánh ngày nhợt nhạt. Gã soát vé vẫn đi đi lại lại trên tàu, mắt nhìn vào khoảng không vô định.

Câu chuyện đã không chấm dứt ở những lời đồn đoán về việc Hoàng tự sát. Khi chán đề ra các giả thiết, con người ta bắt đầu hứng thú với việc kết tội. Một chuyện xảy ra nhất định phải là lỗi của ai đó, nhất định phải có ai đó chịu trách nhiệm. Tất cả đều thương xót Hoàng, và một số bắt đầu căm ghét Ánh Dương. Họ cho rằng nếu cô cẩn trọng hơn thì anh hẳn đã được cứu, rằng cô quá vô tâm khi không nhận ra những thay đổi nơi chồng mình. Ánh Dương không đáp lại bất kỳ lời buộc tội nào trong số ấy, bởi có thể họ nói đúng. Một số khác còn chỉ ra rằng Ánh Dương không hề khóc dù chỉ một lần. Cái này thì cũng đúng. Trong các bức ảnh trên mặt báo, không một tấm nào cho thấy cô đang khóc, vừa khóc hay sắp khóc. Ngay cả ở đám tang Hoàng, gương mặt Ánh Dương vẫn không biểu cảm. Cô chỉ đứng đó, xinh đẹp và lãnh đạm trong bộ tang phục màu trắng như một nữ thần.

Bẵng đi một thời gian, Q. xuất hiện. Ban đầu, gã khiến cô ngạc nhiên vì là người duy nhất không nói gì về Hoàng, kể cả một lời chia buồn xã giao. Q. không thèm xã giao, gã tìm đến Ánh Dương và lập tức đặt vấn đề về bộ phim. Lúc đó gã đã dùng từ gì nhỉ? À, lối thoát. Bộ phim sắp tới là một lối thoát. Cô có thể chọn cuộc đời thật hoặc ở lại trong đó sau khi bộ phim kết thúc. Ánh Dương thầm nghĩ gã này bị điên ư, nhưng điệu bộ của gã hoàn toàn nghiêm túc khiến cô thoáng rùng mình.

“Ai chẳng có lúc mong được ở lại trong thế giới giả tưởng nhỉ? Một bộ phim, một cuốn sách, trò chơi điện tử. Chúng còn đáng sống hơn thế giới thực gấp trăm lần. Ở đó, cô sẽ được là con người mà cô muốn, làm theo những gì mà số phận đã sắp đặt. Lúc nào cũng có một đích đến chẳng phải là hay hơn sao?”

“Ý anh là” – Ánh Dương nuốt nước bọt – “Tôi sẽ chìm đắm vào bộ phim đến nỗi không thoát được vai hả?”

Cô thực sự nghĩ Q. đang dùng phép ẩn dụ.

“Không” – Gã gần như nhảy cẫng lên – “Nghĩa đen ấy. Tôi chẳng ẩn dụ ẩn diếc quái gì cả. Luôn có nhiều hơn một thế giới để ta sống, đúng không?”

Ánh Dương không hiểu gã nói gì cả, nhưng một điều gì đó từ sâu thẳm bên trong đã thúc giục cô ký vào bản hợp đồng. Hơn ai hết, hơn bất cứ lúc nào hết, cô cần một lối thoát.

Sau đó là những ngày Thiên Nga Đen. Ánh Dương như bị cuốn vào bộ phim với một hấp lực vô hình, tất nhiên không liên quan gì đến tiền bạc. Dường như thế giới cũ của cô, cái thế giới đầy ắp những tạp âm của đám đông, đã rạn nứt và vụn vỡ. Cô chỉ còn một mình với bộ phim, với bốn bức tường cũ kỹ của quán Thiên Nga Đen, những cốc cappuccino và con mèo lười thích nằm sưởi nắng.

Vào ngày khởi quay bộ phim, Ánh Dương đã nghe tiếng vĩ cầm của Hoàng. Ban đầu chỉ là những âm thanh nhỏ nhẹ như nước chảy, nhưng càng lúc càng rõ rệt. Tiếng đàn của anh vẫn như ngày xưa, vẫn dữ dội và mong manh, nửa muốn níu giữ thực tại, nửa muốn chạy trốn khỏi nó. Âm thanh phát ra giữa đêm vắng dẫn dụ Ánh Dương tới bể bơi. Như bị thôi miên, cô bước qua những gian nhà trống trải để tới khoảng sân lộng gió. Bàn chân cô đặt sát mép nước, những ngón chân trần bắt đầu tê đi vì cái lạnh. Trăng rất sáng, sáng một cách quái dị. Một bàn chân của Ánh Dương đã chìm hẳn dưới nước, cho tới khi toàn thân cô đổ ập xuống bể bơi lạnh ngắt phủ đầy lá rụng.

Ánh Dương vùng vẫy. Cô đã quên mất bài học sinh tồn cơ bản: Khi rơi xuống nước, càng vùng vẫy thì sẽ càng chìm. Loay hoay bám vào thành bể trơn trượt, nhưng trong một tích tắc, cô không còn muốn ngoi lên nữa. Chỉ một tích tắc thôi. Có phải khi chuẩn bị chìm dưới làn nước, Hoàng cũng đã nghĩ thế không? Liệu anh có hối hận chút nào trước khi sự sống rời bỏ mình không?

Sau đó, Ánh Dương nghĩ mình đã khóc cho đến khi những tia nắng đầu ngày chạm vào cửa kính, hong khô màn đêm ẩm ướt.

*

Bầu trời đùng đục, không một vệt sáng nào lọt ra từ cơn mưa phùn bất tận. Ánh Dương co ro trong chiếc áo khoác, thầm ước giá như mình đã ở lại Thiên Nga Đen thêm một lúc. Ít ra ở đó cô có thể gọi một cốc cappuccino nữa giết thời giờ, trong lúc ngắm con mèo lười nằm ngủ. Điện thoại của Q. vẫn không có tín hiệu, nhưng cô đã thôi không còn trông mong gì ở hắn.

Một vài người đi đường nhận ra Ánh Dương. Mỗi lần như vậy, cô lại khẽ quay đi, giấu mặt sau chiếc áo và cặp kính râm. Chỉ rất nhanh thôi, người ta sẽ lãng quên cô và Hoàng như lãng quên cơn mưa phùn chiều nay. Ánh Dương có cảm tưởng rằng, cứ mỗi khi ngoảnh đi để lảng tránh ánh mắt của đám đông thì cô sẽ mờ đi một chút, và đến tận cùng là tan biến vĩnh viễn. Rồi sẽ chẳng điều gì còn sót lại.

Chẳng phải Cá Vàng đã nói thế sao? Rồi sẽ chẳng điều gì còn sót lại. Có lẽ như vậy thì tốt hơn. Vẫn rảo bước trong mưa, Ánh Dương chợt nghĩ đến Người Phụ Nữ.

Người Phụ Nữ bước xuống tàu, trong lòng nôn nao. Cô không biết điều gì đang chờ đợi mình. Con đường dẫn về nhà vẫn thế, vẫn xa lạ và dài đằng đẵng. Từ bao giờ, trong tim cô, nhà chỉ là một khoảng trống huếch hoác. Mọi cảnh vật và mặt người đều nhòe nhoẹt như một cuộn phim thiếu sáng. Những ký ức đã phủ bụi, nhưng dù có gạt hết lớp bụi ấy đi thì cũng chẳng có gì đáng giá trú ngụ bên dưới.

Chẳng mấy chốc, Người Phụ Nữ đã đứng trước ngôi nhà lặng thinh của mình. Cô do dự trước khi vặn tay nắm cửa cũ kỹ. Cánh cửa gỗ rung lên như bao lần đón cô trở về đây. Tiếng nước chảy rất khẽ, len vào bóng tối mịt mùng của căn nhà. Những vệt nước đọng trên sàn, trên tường, trên trần, trên thảm, trên chụp đèn, trên kệ để đồ, trong bồn rửa. Người Phụ Nữ quệt một ngón tay lên bức tường ẩm ướt, cố tìm lại một điều gì đó không thể gọi tên. Con rắn vẫn trườn trên lưng cô, lớp vảy lạnh ngắt dính vào da thịt. Từng chuyển động của nó đều đồng điệu với những cơn rùng mình của Người Phụ Nữ. Trời rất lạnh, và không một ai chờ đợi cô cả.

Người Phụ Nữ cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua. Cô đã gặp Người Xa Lạ tại một quán rượu tồi tàn, ở một thị trấn cũng tồi tàn không khác gì nơi quê nhà này. Họ đã uống rượu, rồi cái gì đến cũng đến. Một câu chuyện nhạt nhẽo và đáng ra đã có thể kết thúc nếu anh ta không đột nhiên lăn ra chết ngắc ngày hôm sau. Đã có ai phát hiện ra cái chết của Người Xa Lạ chưa? Liệu họ có nghi ngờ cô không? Không thể biết được. Cô chỉ mải miết chạy và chạy.

Nỗi sợ sẽ hủy hoại cô, Cá Vàng đã nói vậy. Nọc độc của nó sẽ giết chết cô. Dần dần, Người Phụ Nữ sẽ hóa thành rắn, giống như những cư dân ở đây đã hóa thành động vật. Cá Vàng thì khác. Những ký ức của anh ta không bao giờ tồn tại lâu. Và cũng bởi vậy, Cá Vàng miễn nhiễm với nỗi đau.

Nhưng cái giá là phải sống một cuộc đời vô nghĩa phải không, Người Phụ Nữ hỏi.

Phải, Cá Vàng đáp.

Nỗi đau và một tâm hồn vô tri, cô muốn chọn cái nào?

Liệu ta có thực sự được quyền lựa chọn không?

Ánh Dương đốt một điếu thuốc. Trời đã tối, song cô không có ý định trú mưa ở bốt điện thoại hay bến xe buýt. Nhà Ricky, người tình hờ của cô, đã rất gần đây. Cô muốn đến thăm cậu một chút.

Chỉ sau vài tiếng gõ cửa, Ricky xuất hiện. Cậu kém Ánh Dương ba tuổi, cao ráo, có đôi chân đẹp và hay mặc quần jeans.

“Chào Cá Vàng” – Ánh Dương cười.

“Sao chị đến mà không báo em?”

“Báo rồi em cũng quên thôi mà.”

Ánh Dương bước vào mà không đợi được mời. Cô mở tủ lạnh, tự lấy cho mình một chai bia rồi ngồi lên giường của Ricky. Cậu đang xem một cuộc thi âm nhạc trên truyền hình. Mấy bài hát khá hay nên Ánh Dương quyết định vừa uống bia vừa xem.

“Hôm nay thế nào?” – Cô hỏi, mắt vẫn dán vào màn hình.

“Chẳng thế nào cả.” – Ricky đáp – “Em xem kịch bản một lúc, nhưng thấy chán nên sau đó ngồi chơi.”

“Chị không gặp được Q. Hắn biệt tăm biệt tích luôn rồi. Cái thằng cha đó lúc nào cũng vậy.” – Ánh Dương than thở.

Ricky không trả lời. Cậu với lấy chai bia trên tay Ánh Dương và nhấp một ngụm, nhưng không có vẻ gì là hứng thú với chương trình truyền hình kia nữa. Một cô bé tóc đỏ với gương mặt khá xinh vừa biểu diễn xong, còn tay MC thì bắt đầu kể một câu chuyện cười dông dài và dĩ nhiên là nhạt thếch để lấp khoảng trống giữa các tiết mục. Trong lúc chờ màn biểu diễn tiếp theo, bàn tay Ánh Dương mân mê bắp đùi Ricky, vuốt lên trên phần thắt lưng. Đó là một trong những tín hiệu riêng giữa họ.

“Để lát nữa đi.” – Ricky chỉ đáp có vậy – “Em hơi mệt.”

Ánh Dương không vuốt ve nữa, cô chẳng lạ gì cái tính nết trái ngang của cậu. Chỉ một lúc nữa thôi, thân thể cậu sẽ lại thèm muốn bàn tay mềm mại của cô không giấu diếm. Vào những ngày u ám như hôm nay, Ánh Dương chẳng nghĩ con người ta có thể làm gì khác ngoài nằm trong lòng nhau. Những lúc như thế, cô lại quên mất Ricky chỉ là người tình hờ. Cô khao khát yêu cậu và bắt đầu lại với cậu. Không cần cưới xin gì cả. Họ chỉ cần có nhau trong căn hộ chật hẹp này. Chỉ cần được ở bên nhau, sẽ không điều gì có thể làm họ tổn thương nữa. Những bầm dập thế đã là quá đủ, họ sẽ quên đi tất cả và sống thật hạnh phúc. Họ sẽ trở về với điện ảnh như một niềm đam mê thuần khiết, chứ không còn là cái góc nhà quen thuộc để né tránh những cú đạp của cuộc đời.

Ánh Dương vẫn nhớ lần đầu tiên làm tình với Ricky. Đó là một buổi chiều muộn trên phim trường. Ngày quay vừa kết thúc, tất cả những người khác đã ra về. Chỉ còn lại họ, thâu vào tầm mắt mình ánh nắng tàn ngày xuyên qua khung cửa sổ hẹp. Từ bên trên bức tường nhà kho xám xịt, ánh nắng chen vào giữa hai thân thể, hai miền bóng tối dâng đầy, hai linh hồn đang cựa quậy để thoát khỏi chính nó. Làm tình xong, Ricky khóc, nói rằng thực chất mình là một con ma.

“Năm đó em mới 12 tuổi.” – Cậu nói – “Em để lạc em gái vì mải đi chơi với bạn. Một đứa trẻ 12 tuổi mải chơi thì đâu có gì là sai, vậy mà không ai tha thứ cho em. Chính em cũng không bao giờ tha thứ được cho mình.”

“Em không còn nhớ nhiều về con bé nữa. Ngày hôm đó nó mặc áo màu gì, buộc tóc như thế nào, em đã quên mất cả. Chỉ nhớ là trước hôm đó, bọn em cãi nhau, kiểu trẻ con thôi, nhưng bố mẹ lại nghĩ vì thế mà em cố tình bỏ rơi nó. Em không có.”

Ánh Dương ngồi bên Ricky suốt từ lúc hoàng hôn buông, áp má mình vào ngực cậu. Ngoài kia, bầu trời tối thẫm, không còn một vệt ngày vương lại. Cô ước giá mình có thể tha thứ cho cậu, nói với cậu rằng cậu không có lỗi mà tất cả chỉ là tai nạn. Nhưng đến cùng, cô chọn cách im lặng, hay vốn dĩ sự im lặng đã lựa chọn cô.

*

Ánh Dương đóng phim lần đầu tiên năm 19 tuổi. Với thân hình mảnh dẻ và khuôn mặt đài các, cô nhanh chóng trở thành người tình màn ảnh. Người ta tán tụng cô như một nữ thần, một nữ thần hẵng còn ánh hào quang trinh nguyên của tuổi trẻ. Nhưng Ánh Dương chưa bao giờ quan tâm đến danh tiếng. Cô đến với điện ảnh là để kiếm tìm một cuộc đời mới, một cuộc đời nào đó mà mình có thể thuộc về. Đúng ra cô đã từng có cuộc đời mới khi bước chân ra khỏi trại trẻ mồ côi, nhưng suy cho cùng, đó là quãng đời của một bóng ma, không hơn không kém. Cha mẹ nuôi không chỉ đặt cho cô cái tên của người con gái quá cố, Trần Lê Ánh Dương, mà còn muốn cô nối tiếp ước mơ trở thành ngôi sao điện ảnh của chị ta. Quả là nghịch lý, khi điện ảnh mới là thế giới mà Ánh Dương muốn chìm đắm hơn bất cứ nơi nào.

Một lần, ở nhà Ricky, Ánh Dương đã gặp hồn ma của người chị gái. Cô ta đứng cạnh chiếc bàn uống nước, ngoại hình vẫn như năm 15 tuổi, tức là già hơn một chút so với trong những bức ảnh gia đình.

“Dạo này thế nào, em gái?”

Chị ta nói bằng giọng của một phụ nữ trưởng thành, hay nói đúng hơn, chính là giọng Ánh Dương. Cơ thể Ánh Dương đông cứng lại như bị bóng đè. Cô muốn lay Ricky đang nằm cạnh, nhưng cậu đã ngủ rất sâu.

“Mày đánh cắp cuộc đời tao.” – Hồn ma cùng tên với Ánh Dương rít lên qua kẽ răng – “Giờ thì mày có tất cả rồi, còn tao thì vất vưởng thế này.”

Tiếng hét nghẹn lại trong cổ họng Ánh Dương, tạo thành những âm thanh nức nở khe khẽ. Hồn ma kia vẫn nhìn cô bằng ánh mắt đầy thù hận. Ánh Dương nghĩ trong đầu, những suy nghĩ của cô dường như vang vọng nơi cõi mơ hồ nào đó.

“Vậy mày muốn gì? Muốn giành lại vị trí ư? Cứ thoải mái. Bao lâu nay tao sống cũng chẳng khác gì đã chết. Cứ đến bất cứ khi nào mày muốn nhé.”

Nghĩ đến đó, cô giật mình tỉnh giấc. Hồn ma người chị gái đã tan biến đi như chưa từng xuất hiện. Ricky vừa dậy, cậu đang mặc lại quần áo và chuẩn bị mở tủ lạnh để ăn nốt miếng bánh ga-tô còn thừa từ hôm qua. Lúc ấy, Ánh Dương quyết định không kể với cậu về giấc mơ, nhưng làm sao có thể không nghĩ về nó trong buổi chiều u ám này. Một hồn ma sẽ không bao giờ quên lời hẹn.

Những u hồn sẽ trú ngụ ở cõi nào nếu không phải giấc mơ của người còn sống?

“Này…” – Ánh Dương quay sang Ricky – “Em có bao giờ mơ thấy con bé không?”

“Lúc trước thì có, nhưng giờ cũng ít rồi. Sao thế?”

Ánh Dương không đáp, cô vẫn muốn giữ giấc mơ này lại cho riêng mình.

“Lần nào con bé cũng nói rằng nó không giận em. Nhưng biết làm sao được. Đó là lỗi của em mà.”

Ánh Dương muốn hỏi thêm về những giấc mơ, nhưng không kịp. Ricky đã choàng tay qua eo cô, gỡ lớp vỏ bọc của cô. Họ hôn nhau ngấu nghiến trong khi cậu bế thốc cô lên, vùi mình vào thân thể ngọc nữ mảnh mai. Cơn mưa đang pha loãng buổi chiều. Cô thấy mình cũng giống cơn mưa, từng giọt, từng giọt rơi vỡ để rồi đầu thai lại làm mây. Trong thoáng chốc, Ánh Dương tưởng mình đã quên đi tất cả, quên đi Hoàng, quên đi người chị gái, quên đi bộ phim lạ lùng kia, quên cả cuộc đời trống rỗng của chính mình. Cô không là gì cả ngoài một cơn mưa. Một cơn mưa im lặng.

*

Cô là ai? Cá Vàng hỏi.

Tôi chẳng là ai cả, Người Phụ Nữ đáp.

Từ khi đến đây, những ký ức của Người Phụ Nữ đã dừng lại ở đêm mà Người Xa Lạ chết. Cô không còn nhớ được bất cứ sự kiện nào trong cuộc đời mình. Những gương mặt tan lẫn vào với nhau như bọt nước, chẳng phản chiếu gì ngoài hình ảnh của chính cô. Cùng lúc đó, cô bắt đầu biến thành rắn. Những cái vảy khô cứng màu bạc đã mọc dần trên cánh tay, khuỷu tay, cổ tay, bả vai, lan dần đến bụng và sống lưng. Một buổi sáng thức dậy, cô thấy chúng đã xuất hiện cả trên cổ và ống chân. Đồng tử của cô cũng ngày một teo nhỏ lại, lạnh và sắc như mắt rắn, còn chiếc răng nanh thì bắt đầu nhọn và rỉ ra thứ nước màu đen đục ngầu.

Cứ thế này tôi sẽ biến thành rắn mất, Người Phụ Nữ khóc nức nở. Có cách nào thoát khỏi lời nguyền không?

Đó không phải lời nguyền, Cá Vàng nói. Đó chỉ là lựa chọn của cô. Nhưng cô còn nuối tiếc kiếp người sao? Ít ra thì một con rắn không biết buồn, cũng không phải chịu trách nhiệm cho cái chết của ai đó.

Trong giây lát, Người Phụ Nữ không biết phải trả lời thế nào. Cô yên lặng ngắm những chiếc vảy mới mọc ra bằng đôi mắt đã hằn lên những tia độc địa.

Ánh sáng chỉ xuất hiện khi hai miền bóng tối thăm thẳm chạm vào nhau. Cô đã dành cả cuộc đời để tin vào điều đó.

Nhưng ánh sáng ở đâu vào cái đêm Hoàng nhảy xuống bể bơi? Ánh sáng ở đâu khi người chị gái cùng tên tìm đến Ánh Dương, bắt cô trả giá cho một tội lỗi cô không hề gây ra? Sau cuộc gặp gỡ với hồn ma đó, Ánh Dương nhớ mình đã hôn Ricky bằng cái lưỡi của một con rắn. Cô có thể cảm nhận từng giọt nọc độc chảy vào miệng cậu, qua huyết quản, rồi nằm lại mãi mãi trong thân thể như một khối ung nhọt. Đã bao lần cô vùi mình vào cái khối buồn mênh mang đó mà không thể thoát khỏi ý nghĩ rằng mình đã góp phần hủy hoại Ricky.

*

Lần này, khi làm tình xong, Ricky không đi ngủ ngay vì đói bụng. Mới 8 giờ tối, dù đã lỡ chương trình Thời sự nhưng cậu vẫn bật TV trong lúc lấy cơm nguội từ tủ lạnh để rang. Từ khi quen cậu, Ánh Dương chưa bao giờ phải đụng tay vào bếp núc, cho dù Ricky nấu nướng không khác nào sinh viên cuối cấp: chỉ cơm rang, trứng chiên và mì tôm là đủ sống từ năm 18 đến năm 25 tuổi.

“Chị có ở lại không?” – Ricky vừa hỏi vừa đổ cơm vào chảo dầu đang sôi.

Ánh Dương gật đầu. Cô không muốn về nhà, nhất là khi trời đang mưa. Ricky xác nhận sự đồng ý ấy bằng cách làm gấp đôi phần cơm.

“Vẫn không liên lạc được với Q. hả?”

“Ừ.” – Ánh Dương chán chường đáp – “Mà này. Em có nghĩ Người Phụ Nữ sẽ biến thành rắn không?”

Ricky bật cười. Cậu nhại lại lời thoại của mình bằng giọng kịch:

“Đó không phải lời nguyền, đó chỉ là lựa chọn của cô thôi.”

“Thôi đi. Chị không nghĩ đó là cái kết mà Q. muốn.”

“Vậy theo chị…” – Ricky đặt hai đĩa cơm rang xuống bàn – “Hắn muốn gì? Em là em chịu rồi đó.”

“Em không tò mò về Cá Vàng sao?”

“Không. Em chỉ đói thôi.”

Buổi tối hôm đó qua đi trong tiếng TV. Ánh Dương là người rửa bát, vì không có nhiều bát lắm nên cô quyết định giúp Ricky dọn dẹp nhà cửa. Dọn dẹp nhà cửa xong, họ lại tiếp tục làm tình, đến gần sáng thì đi ngủ. Khi gối đầu lên đôi chân dài và rất thẳng của Ricky, Ánh Dương vẫn nghĩ miên man về kết cục của Người Phụ Nữ. Cô nhớ lại lời mà Q. đã nói. Hình như hắn có một dụng ý khác, chứ không chỉ là bộ phim sẽ giúp Ánh Dương tạm quên đi nỗi buồn.

Q. đã đúng, có nhiều hơn một thế giới để ta sống.

Ricky có vẻ ngủ không ngon lắm. Cậu trở mình, rên khe khẽ. Dạo gần đây, cậu thường xuyên bị như vậy. Ánh Dương nhẹ nhàng vuốt sống lưng Ricky. Cô biết cậu đang nằm mơ. Cô biết mỗi khi cậu nằm mơ, nhưng không bao giờ nói ra.

Đêm đó, Ánh Dương cũng ngủ chập chờn. Hoàng lại bước lên từ bể bơi, anh muốn cô hiểu những gì thực sự xảy ra vào đêm đó. Không, anh không cần nói, Ánh Dương thầm nghĩ. Cô đã nói dối cảnh sát. Trên thực tế, cô biết rất rõ chuyện xảy ra. Cô hiểu hơn ai hết những cơn trầm cảm của Hoàng, những đêm anh trải qua bằng rượu và thuốc ngủ mà vẫn không thể chôn vùi ký ức về vụ cưỡng hiếp năm xưa. Cha mẹ Hoàng không biết chuyện đó và khẩn thiết muốn anh lập gia đình. Thế là Ánh Dương, lúc đó là bạn thân của Hoàng, chấp nhận kết hôn với anh. Còn ai giỏi diễn xuất hơn cô? Cứ như thế, họ che giấu được gần ba năm cho đến ngày Hoàng mất. Trong suốt quãng thời gian ấy, họ không làm tình một lần nào, và đã nhiều hơn một lần Hoàng cầu xin Ánh Dương hãy giải thoát cho anh.

Đêm đó, Ánh Dương đã nghe tiếng nước tràn ở bể bơi. Nhưng cô còn có thể làm gì khác, ngoài im lặng?

Thư tuyệt mệnh của Hoàng được Ánh Dương cất kỹ trong hộc tủ. Cô đã thuộc đến từng từ.

Gửi Ánh Dương,

Anh xin lỗi đã không thể làm cho em hạnh phúc. Với anh, mọi thứ đã khép lại rồi. Em hãy sống cuộc đời của riêng mình, đừng nhớ đến anh nữa.

Hoàng.

Cuộc đời của riêng mình.

Ánh Dương sẽ không quên Hoàng, đó là điều chắc chắn. Sự mất mát này là của riêng cô, nỗi đau này là của riêng cô, và cuộc đời này cũng sẽ là của riêng cô. Cô không cần trú ngụ trong thế giới nào khác, bởi tự thế giới này, với tất cả sự tàn nhẫn và bàng quan của nó, đã để dành một chỗ cho cô.

*

Trời đã sáng. Mặt đường khô ráo, dường như không còn dấu vết gì của trận mưa rả rích đêm qua. Ánh Dương dậy rất sớm, bắt xe buýt tới Thiên Nga Đen. Hôm nay, cô đã đáp lại lời chào của những người nhận ra mình trên đường. Kể từ giờ phút này, không còn gì phải trốn tránh nữa.

Ở góc bàn quen thuộc, Q. đang ngồi đợi cô. Gã điềm tĩnh khuấy cốc cà phê có lớp bọt trắng xóa.

“Chào buổi sáng người đẹp.”

“Vào việc luôn nhé. Tôi không tham gia bộ phim nữa.”

“Ồ…” – Q. giả bộ ngạc nhiên – “Cô đã chắc chưa?”

“Chắc.”

“Tôi nói trước nhé: Không có đường quay lại đâu. Tôi chỉ giúp cô được lần này thôi đấy.”

“Được thôi. Tôi không cần.” – Ánh Dương quả quyết.

“Vậy thì cảm ơn cô. Đây đằng nào cũng là lần cuối chúng ta gặp nhau, nên ngồi uống cốc nước cái đã nhỉ?”

Ánh Dương không từ chối lời mời.

*

Khi trở về từ Thiên Nga Đen, Ánh Dương quay trở lại căn hộ của Ricky. Đây là lần đầu tiên cô đến đây vào buổi sáng. Bấm chuông mãi mà Ricky không ra mở cửa, cô đành dùng chìa khóa dự phòng đem theo người để vào nhà. Đã hơn 10 giờ, cậu không mấy khi dậy muộn như thế này.

Ánh Dương đẩy cửa bước vào. Trái với suy nghĩ của cô, căn phòng trống trơn. Ricky đi ăn sáng hay sao? Cô quyết định ngồi đợi, với một linh cảm xấu càng lúc càng phình ra như quả bóng tuyết. Đúng lúc đó, điện thoại của Ánh Dương đổ chuông. Là Q.

“Chào người đẹp.” – Gã tỏ ra nhả nhớt – “Tôi có chuyện này quên nói với cô.”

“Sao?” – Ánh Dương cáu kỉnh. Cô không muốn nói với gã thêm một câu nào nữa.

“Anh bạn của cô cũng đã đưa ra quyết định rồi đấy. Tôi đã bảo cô phải suy nghĩ kỹ mà.”

Nói đoạn, Q. cúp máy. Ánh Dương không nói được lời nào, cô ngồi yên lặng trong căn phòng tối đen cho đến khi hoàng hôn buông.

Triều Dương.

 

CATEGORIES
Share This

COMMENTS

Wordpress (0)