CHÙM THƠ CỦA TÁC GIẢ THÙY DƯƠNG
bảy biến tấu trước khởi đầu
i.
đất vỡ hoang,
người nhỏ lọt lòng mẹ,
quả măng cụt tím tái,
ngậm tiếng khóc, [nghẹn tiếng cười],
tôi học lại từng tiếng
e
e.
ii.
vạc bờ chữ,
giữa tiếng khóc và sự im lặng
có một ánh mắt náo động,
con chỉ nhìn, da kề da,
lìa dây rốn và cắm rễ
ê
a.
iii.
khởi thủy là tiếng khóc, tôi học lại
từng tiếng
é
ẹ e,
thúc giục những bước chân nhón mũi,
hay ngực mẹ-khởi thủy, ấp iu tiếng khóc
trong vòng ẵm nghe mưa, ồ,
đất vỡ hoang, tôi học lại,
ngôn.
iv.
tiếng thở của em,
yêu dấu và gần gụi, em trôi
bé bỏng nhoẻn miệng trăng
á
ạ.
tiếng cười lảnh lót, xoáy lúm đồng trinh,
gió đưa hương cà phê qua
từ chiếc cối xay bạc
trên đôi tay vững vàng của bố.
v.
bố bế em bé,
mùng bốn lưỡi liềm,
trời chia hai nửa,
chạm tay,
non nớt những quả mọng
vi.
sáng chuyển dạ,
thủy triều ấp bé con
ủ trong lời cầu nguyện.
vii.
bên dòng sữa đêm,
mưa lạnh đi qua, trời cài nếp
áo, giao mùa,
kiến nhỏ lang thang,
mẹ lỡ tay lùa,
nghe mùi
kiến.
(tháng Chín, 2022)
Nơi dòng sông không tên
Đôi ba dấu chân lún nhẹ trên mặt cát lô nhô,
ta sẽ trở lại, người nói, hãy đi cùng nhau.
Nhưng chiếc hộp chứa đầy bí mật và những lời nguyền rủa,
những báng bổ cay nghiệt của một kẻ giả hình,
như những hòn sỏi quăng vội chìm sâu đáy
nơi dòng sông không tên.
Hãy bước tới và cho ta biết, người nói,
đó là cách duy nhất.
Tôi kể, thuở rong ruổi, quỷ sứ
thường đi theo bầy, lén lút,
giấu một bàn tay.
Chúng giương mắt ào ra, cười đùa và nhảy nhót,
thổi những lời tơ ám muội giăng mắc:
kẻ tôi đòi tội nghiệp,
chàng muốn tìm sự thực ư,
đau đớn là hiện thực duy nhất.
Người cẩn trọng gõ lên từng mảnh vỡ,
hãy cứ mặc chúng ồn ã giễu cợt,
nhưng chớ mang sương mù che mắt ta lần nữa.
Đôi mắt người tựa tấm gương soi
và nước mắt người phải chăng
là dòng sông rửa tội.
Nhưng chúng chưa dừng lại, ta biết,
người chẳng thể ngủ cũng chẳng thể thức,
giữa đêm, người sẽ choàng mình thảng thốt,
đau đớn là hiện thực duy nhất,
hy vọng như một trò đánh cược
và thương yêu mang bổn phận nhọc nhằn.
Nơi dòng sông không tên,
ta lầm lũi cúi mình nhặt nhạnh,
bải hoải và kiệt sức,
những chiếc lá hình cánh bướm,
hay mảnh sò nứt vỡ,
hay cánh rừng mùa đông khô cằn trong mắt-thông.
Xin Người ngự giữa chúng con.
Dòng sông xưa là dòng sông cô độc,
cây gậy hình chạc dẫn đường được đem khắc
bằng đôi tay ấp iu cùng lời cầu nguyện cho kẻ khác
trong sự yên lặng như tiếng rơi
khi gieo một hạt giống.
Mùa quái
MÙA HÈ
Bài thơ kín nhiệm,
làm chứng một mùa hè
khắc nghiệt và đẹp đẽ,
mắt em ngả
màu cỏ, trải ra chiều ngây thơ.
Bài thơ nghiền giãy giụa
con chữ ù đêm
trắng, tiếng âm loạn rền rĩ.
MÙA THU
Tôi làm dấu thánh nhưng không tuyên xưng,
dao động giữa hồi ức và mộng tưởng,
lời nguyện cầu trong suốt,
bóng sáng lạnh bóng tối.
Tôi quỳ gối nhưng không xưng tội,
ngàn mảnh gương vỡ cùng thánh đường lụi,
liều lĩnh mặc cả, tự đày khỏi sự thực.
MÙA ĐÔNG
Reo ca Chúa giáng sinh,
vặn người trồi bẽ bàng
trong đêm đông cuối.
MÙA XUÂN
Thắp cây đèn bảy ngọn,
cái giá đánh thức kẻ mê ngủ
là một người mất ngủ.
MÙA HÈ
Lá cây
mở mắt.
Thùy Dương.