CHÙM THƠ CỦA TÁC GIẢ NGUYỆT PHẠM

CHÙM THƠ CỦA TÁC GIẢ NGUYỆT PHẠM

PHỨC CẢM Ở MIỀN XANH NGỌC

Chuyến tàu đầu tiên tới vùng đất héo hon trong trí nhớ
Thật ra em chưa từng chạm – eo biển khô cằn nóng hổi
Nhà ga tỉnh lẻ nồng nhiệt hay kiêu kỳ lặng lẽ?
Em cứ phân vân mãi.

Bây giờ thứ gì cũng lạ
Ý là thứ màu xanh ngọc
Nhìn đâu cũng phát hiện xanh ngọc
Bầu trời chiều nay dĩ nhiên xanh ngọc
Làm em mệt nhọc chống cự những vui mừng thái quá
Đến con cừu choai choai ngơ ngác nhìn xanh ngọc trước mắt xa lạ
Một con cừu đen lộng lẫy, con cừu phù thủy, phù phép buổi chiều xanh ngọc

Ừ thì xanh ngọc!
Xanh ngọc vây bủa em

Biển từ hướng này như những mảng màu xanh ngọc
Em muốn băng qua bãi cát. đồi cát. dãy tường cát
Em muốn băng qua đồi trọc đá trắng lởm chởm như mộ bia âm u giữ mình trong cơn gió rít
Em muốn băng qua những lùm bụi vô hại gai bàn chải
Em muốn leo lên ngọn hải đăng để no nê với màu xanh ngọc
Em muốn màu xanh ngọc ôm trọn mình đơn độc – em không khóc, em chẳng cười vang
Vít cao những ham muốn
Ngọn hải đăng nuốt chửng những câu thơ vừa thoát ra từ em
Ngọn hải đăng ve vuốt những sợi tóc
Gió đừng ngừng thổi
Hãy là điềm dẫn, em sẽ nhắm mắt bước theo
Tìm một thế giới màu xanh ngọc vướng vất mùi ánh sáng xanh mảnh mảnh.
Ánh sáng màu xanh ngọc ấy…
Như một phép màu
7/2/2018

LẠC THƠ

Những bài thơ rủ nhau bỏ trốn
Một ngày muốn tìm mà không thể đốt lửa trong tim
Em ngủ quên
và những cơn lơ mơ mang thơ đến
Chỉ để nhìn em rồi lẳng lặng ra đi

Ừ! Thì đi đi
Một ngày rồi cũng trở lại
Như người tình nổi hứng rủ ta sa ngã trên đoạn đường ray bỏng da
Ừ! Thì mình lại soạn sửa thân thể cho một cuộc truy hoan không kế hoạch
Không còn những uốn éo kiểu con gái mười tám
Như nhiên đi vào nhau, đi qua nhau và bài thơ đi đến đâu thì đến

Cuộc tình đó dây dưa dai nhách
Thôi rồi lại ở – ở rồi lại thôi…

Bữa nay nhớ hơi thở
Bữa nay nhớ thơ

Thơ thì lẩn quẩn ám hại em
Có xá gì

Thơ là nàng hay mình là nàng?
Mình là nàng thì thơ là ai?
Mà là ai thì có gì quan trọng?
Cắt cớ!
Biết đâu đó là tiếng nói từ cõi khác
Em bắt được ý nghĩ điên rồ của một tên bình thường nào đó và hóa chúng thành thơ

À… ờ…
Thì thơ chỉ là hơi thở của người khác
Thì thơ là những ám ảnh bệnh hoạn của em
Thì thơ là kết quả của những bình thường vô phương cứu chữa
Thì có quan trọng gì!?

NGUYỆT PHẠM

CATEGORIES
Share This

COMMENTS

Wordpress (0)