
Chùm thơ của Trần Hữu Tùng: Đen – Đỏ – Xám – Xanh – Chàm
Văn+ xin trân trọng giới thiệu tới độc giả chùm thơ của tác giả Trần Hữu Tùng (bút danh: Nam Quảng Tử, Thụy Tường…). Anh là tác giả của các tác phẩm đã hoàn thành nhưng chưa được xuất bản, bao gồm tiểu thuyết Đen, Trắng và Ánh nắng, tập thơ Mùa hè biến mất và Suy Tưởng. Độc giả có thể tìm hiểu thêm về các sáng tác của Tùng qua trang WordPress cá nhân http://imcedrus.wordpress.com. Đen – Đỏ – Xám – Xanh – Chàm, năm sắc thái khác nhau, có thể được đọc như 5 bài thơ độc lập, cũng có thể được đọc liền mạch như một sự dịch chuyển giữa các ranh giới, từ cõi đen đến cõi chàm là hành trình tiệm cận tới sự hiểu ý nghĩa của tồn tại này. Mời độc giả cùng theo dõi.
Đen
Loài người bao giờ cũng sanh ra
trước tiên, với hai mắt mù lòa
nhắm tịt, tay vùng vẫy tìm kiếm
những giấc mơ khởi nguyên
Chưa xuất hiện những hằng số đơn giản,
chỉ bập bẹ tiếng khóc chào đời sững sừng
như bức tường âm thanh nhào nặn bởi khởi đầu, sợ hãi,
khinh thường, ngạo mạn trước hỗn tạp nhân gian.
Cửa đã hé mở rồi
Le lói tia sáng đầu tiên chiếu rọi
Ban phước cho kẻ non nớt đây quyền hạn được tưởng tượng
từ làn khói đen đúa dơ dáy
từ cục đất vô tri mềm nhũn
làm gì giờ đây khi hai mắt còn chưa ngắm nghía kỹ
hình dạng của sự thật, chăng cũng là một nửa của dối trá.
Tuổi tác cần chi việc phân định
Chưa ai từng hỏi ta đã trông thấy gì
ngoài những sắc dục tầm thường
ngoài những điều gian xảo mụ mị
ngoài những khốn cùng thê lương
rù rì bên tai khờ khạo bao lời giản dị
thực tế không nương tay với bất kỳ ai
nhưng hai con mắt vẫn chỉ biết hoảng loạn
nhìn xuyên tấm kiếng lọc mỏng
được nhúng sơ sịa qua dòng chảy ảo mộng
thì chỉ biết tin và sợ những thứ kẻ ngu si
muốn tin và sợ và chấp nhận sự tương đồng rẻ mạt.
Giữa hư không tăm tối
Giữa màn đêm không phải là sắc đen nguyên bổn
Làn da đã gợi lại hơi nóng của ngọn đèn tù tội.
Lỗ mũi đã nhắc lại mùi hương của lọ tinh dầu
ta đã lỡ quên mất tên rồi.
Cái gì đang trốn đằng sau cánh cửa?
Không phải màu đen,
càng không phải là màu đen ta ao ước,
và điều huyền bí thì luôn giết chết kẻ tò mò.
Đỏ
Anh chợt nhớ về sắc đỏ
màu cuộn len đó em đã chọn mua
và nụ cười rạng rỡ khi khoe nó với anh
và dáng vẻ vội vàng muốn đan cho anh
chiếc khăn choàng quấn quít giữa rảnh rỗi
đếm từng giây trôi cùng nhau ngồi đợi
một trời đông giả tạo nữa ngoảnh mặt đi
bỏ chúng mình ngơ ngác tựa lũ trẻ bơ vơ
Anh chợt nhớ về sắc đỏ
ánh trăng nằm là tròn hay khuyết?
em ngả đầu cười khúc khích
với điểm tựa trên bờ vai anh
ba mắt tròn xoe, ôi trò chơi con nít
có vẻ anh đã lầm tưởng đôi chút
cổng đêm kia nào phải xác hoàng hôn
cớ sao mây mềm còn đứng hoài một chỗ?
Anh chợt nhớ về sắc đỏ
là bờ môi mịn của người thương
em phụng phịu khi tặng anh câu đố
nụ hôn phớt còn râm ran trên cổ
chăng anh lại lầm với màu của cây son
em đã để quên cùng món quà là sự khờ khạo
dành cho anh đặng đinh ninh rồi em sẽ quay lại
Anh chợt nhớ về sắc đỏ
vết sẹo xưa còn khiến em đau đớn?
giọt máu rỉ, đọng thành sương trên làn da
căn bếp yên ắng chỉ tồn tại hai ta
em bẽn lẽn chìa bàn tay ra
ôi nữ hoàng của tôi ơi, phận tôi đây
xin mạn phép trả lại người một nụ hôn trước đó
Anh chợt nhớ về sắc đỏ
màu con dấu hơi lợt trên phong thơ
từ nửa địa cầu như chưa hề giáp mặt
dòng chữ nhỏ đề tên em
nét chữ run rẩy lấm lem
anh không muốn nghĩ và chưa hề muốn nghĩ
giao lá thơ lại cho bụi thời gian
Anh chợt nhớ về sắc đỏ
lẫn dưới hoang tưởng dưới mùa lá vàng rơi
đất rộng lượng đón kẻ đáng thương tới chơi
đặng có được linh hồn của mùa thu bất diệt
tháng sanh nhựt em anh luôn biết
nhưng nhận ra trễ rồi gió đã vơi
Anh chợt nhớ về sắc đỏ
anh nghĩ anh lại lầm
giọt rượu vang màu tía
anh vụng về đổ ra bàn
em ngủ ngon
trăng ngắm anh ngủ với điểm tựa hư vô
giấc mơ chưa tan khi trời sáng
Anh chợt nhớ về sắc đỏ
của ngọn lửa đang lập lòe đêm đông
Xám
Tối mưa tháng Mười Hai
Chặn hết lối tự do tôi rảo bước
Loanh quanh trong con hẻm lạ
Ngai ngái mùi ngọn cỏ đồng quê
Cơn mưa xưa kia đã sớm trở về
Hủy hoại mọi gam màu cố hủ
Yêu say đắm từng góc đường nồng hương mơ
Khung cảnh một bộ phim đen trắng
Không câu thoại
Không ý nghĩa
Không một ai ngoài ta
Triết lý nào khắc hình dáng giọt mưa
Rơi, cứ rơi, và rơi
Rơi, điên cuồng và u ám
Ướt nhẹp trái tim nặng nề
Mưa tháng Mười Hai nhiêu khê, khuấy nhiễu
lòng kẻ bộ hành lúng túng không biết quẹo ngã nào?
mắt thao láo nhìn tấm rèm lạnh căm, thương đồng tử đau rát,
như bị ép nhìn thẳng về quá khứ tủi nhục đáng quăng đi.
Thị trấn bị cô cập giữa trùng vây tường xám
Chiến tranh xa rồi cớ sao hào sâu còn quanh co?
Bích chương rách trưng lờ mờ khuôn hình khói lửa
Cáo phó dành cho người hay đồ vật hay thú nuôi
Khoảng trắng thấm nước mưa
Không đủ chỗ cho một ý thơ biên vội
Chữ nghĩa rơi xuống vũng lầy thành tích
Vòng xoáy bắt đầu đếm
Mưa ngấm vô thớ gỗ
Im lặng cho người nhấc chân mà đi
Tháng Mười Hai đón hơi thở cuộc đời
Khẽ lạo xạo lời nhạo báng đáng khinh
của lá rũ rượi trong bóng tối,
của gió rít bên vành tai bịt chặt,
của bóng lưng thất thểu trong đêm.
Một đêm mưa bất chợt tháng Mười Hai
Tôi trông thấy ai đó khoác chiếc áo choàng đen,
chầm chậm kéo theo sợi xích màu tro người chết.
Xanh
Gỡ xiềng xích
Giải phóng cho sầu bi
Thảnh thơi ngồi coi
nắng sơn mặt tường mục
song lại quên mất chiếc lá non
băng mình thoát khỏi cái chết
mặc định của thân cây chưa tận kiếp
nằm chỏng chơ dưới bóng râm dưới hàng ghế ngã rạp
Một kỷ niệm úa tàn được thắp sáng
Hiện tại chạy theo gió lạc
Bất động phân rã thành cát bụi khôn phai
Bay tứ tán – đẹp tựa mưa tuyết vô thực
Bám đầy trên lai quần xắn ẩu tả
Dãy đèn treo lủng lẳng dưới mái hiên
Lơ ngơ không biết còn bao nhiêu lần chớp tắt
Quá vãng dày vò đuổi cùng tấm thân
chạy thẳng hoài, hướng ra nơi xa lộ
nhìn kỹ còn thấy vết chân ướm vừa vặn
phải đây chỗ hành khách vô danh đã lục túi quần
móc và trả thêm vài ngàn khắc khổ
Mua yên bình dâng tặng thời chướng mắt
Chàm
Anh đã nhìn ra cảm xúc của anh
Khi bàn tay nắm chặt thân thánh giáo
Bay thật xa đi,
anh cầu nguyện,
và chợt nhận ra sự ngập ngừng,
câu trả lời của không gian
ghim thẳng giữa trán anh
một dấu chấm nhỏ.
Mũi giáo nhọn lem luốc bùn dơ
Anh xua tay, lùi về sau lấy đà
Anh đã biết nơi ngọn giáo hướng tới
Nhưng anh còn nhìn được bao xa,
với sức lực cũng lần lần cạn kiệt?
Bàn tay cứng đờ và gượng gạo
Vốn trái tim đã không còn đủ chỗ
một khoảng trống vừa lòng
đặng cho anh có thể khâu thêm một vết thương.
Anh phóng cây giáo đi, phó thác cho thiên nhiên
Đầu giáo rơi cắm phặp xuống ven đường
Sao anh vẫn không thể quên?
Hình như kia là nơi anh đã từng cúi người,
quỳ lạy một ngọn gió tả tơi
không, xác thịt ô uế của anh
đã tàn mạt thuở rong chơi
thần trí bất minh đã sai khiến anh
nằm chán nản đọ mắt với mặt trời
Anh rút ngọn giáo ra khỏi mặt đất
Anh trấn an bản thân
Cứ bay đi, bóng rừng nhuốm sắc chàm
sẽ nghinh đón một món đồ ngoại đạo
Anh đã thử, xin thề, anh luôn thử
Nhưng yếu đuối, phải, anh đã sớm quy hàng
Anh đã tỏ tường cảm xúc của anh
Khi bàn tay lại nắm chặt thân giáo mác.
Nam Quảng Tử.