![[Truyện ngắn] Nhân Chứng – Đào Quốc Minh [Truyện ngắn] Nhân Chứng – Đào Quốc Minh](https://vanplus.vn/wp-content/uploads/2025/06/đào-quốc-inh.jpeg)
[Truyện ngắn] Nhân Chứng – Đào Quốc Minh
Giới thiệu của BBT Văn+: Truyện ngắn dưới đây là một trong những sáng tác văn xuôi mới của tác giả Đào Quốc Minh, chủ nhân giải thưởng Thơ của Hội Nhà Văn Việt Nam 2025. Câu chuyện là suy tư siêu hình của một nhà văn: những suy nghĩ được chuyển đổi thành cảm giác, và những trăn trở được giải nghĩa bằng những đoạn truyện có tính cách huyền thoại. Nhịp sống ban ngày được xen lẫn với những giấc mơ – nhân vật đi qua đi lại giữa hai bên – để soi sáng thực tại, nhưng đồng thời, trở thành kẻ bị truy đuổi.
NHÂN CHỨNG
Tôi trở thành nhân chứng duy nhất bất đắc dĩ trong một đám tang bí ẩn nhất trong đời một phượt thủ. Chiều hôm đó, tôi rời lều trại, độc bộ quanh thị trấn chân núi Độc Sơn. Lắng tai, tôi nghe được cả một mảnh lá đâm vào mặt đá. Phía trước là một nghĩa địa. Một người đàn bà chít khăn tang trắng, chỉ có một mình. Bà cầm trên tay khế ước một khoảnh đất, đưa cho lão quản trang đọc. Lão nhấm nước bọt, xoe tệp tiền polyme roàn roạt trong một vài giây. Lão gật đầu. Miếng đất bà vừa mua thực ra đã có một ngôi mộ cổ gần chín mươi năm tuổi. Quỹ đất của nghĩa địa này đã cạn mà nhu cầu thì vẫn cao. Giá đất đội lên chất ngất. Những ai đến sau thì tùy mức tiền thù lao cho quản trang mà có thể chọn một khoảnh đất phong thủy dù đã có mộ cổ hơn trăm năm để mai táng. Lão quản trang sẽ đào bỏ ngôi mộ của người cũ và thay vào đó là ngôi mộ cho người mới. Mãi về sau tôi mới biết điều này. Xế chiều hôm đó, lão quản trang đào mộ chỉ với một cái xẻng gỉ nát. Mộ chỉ toàn tổ mối nên vừa đào là sụt xuống. Công đoạn sau đó chìm vào chạng vạng. Lão quản trang không nhìn thấy tôi, dù tôi đang tiến về phía ngôi mộ, lão cũng không nghe thấy tôi hỏi, và lão cũng không nói một lời nào. Nhưng tôi buồn nôn khi ngửi mùi xương thịt thối và mùi bùn đất trên người lão. Tôi nhìn xuống tà áo đen tả tơi của người đàn bà tiều tụy đang ôm lấy khung ảnh của một đứa con gái. Linh cảm của một người phụ nữ khiến tôi biết nó là con gái bà, và cái chết của nó rất tức tưởi. Tôi không quỳ xuống bên bà. Tôi sợ ánh mắt trên bức ảnh.
Sương núi nặng dần. Tôi không nhìn thấy một ai cả. Một cảm giác không lành, tôi bật đèn pin, loạng choạng rời nghĩa địa, tìm về đống lửa trại. Món xúc xích lợn và trứng gà luộc tối hôm đó tôi không ăn nổi. Tôi ghê tởm mùi thịt. Đến nửa đêm, tôi nóng rực. Một cơn sốt bốn mươi mốt độ, cơ thể co giật. Sáng tinh mơ, nhóm phượt thủ gấp gáp quay về Hà Nội để đưa tôi nhập viện. Ngồi sau tấm lưng nhớp nháp của Tùng, tôi nín thở, tôi ngạt thở. Rồi tôi mửa thốc tháo đến cồn ruột. Tôi vẫn nghe một con quạ đuổi theo, đậu lên vành mũ, suốt sáu mươi cây số đường rừng. Tôi nhắm chặt mắt, nhưng nó cứ chong chong nhìn về phía sau.
Một ngày nọ, Tùng mời tôi nhậu tại quán bia Lan Chín…
Chín giờ tối, Tùng còn ở văn phòng. Tùng ngồi test code. Từ bảy giờ sáng, ngày nào cũng vậy. Bàn tay lông lá dính chặt vào bàn phím, nổi gân xanh, cứng đờ. Cái đầu cứ sắp gục xuống lại phải giật lên như đang bị treo thòng lọng. Trông như một con rối. Da mặt lạnh ngắt, dầy lên và tê dại đi như bị hút vào quầng sáng trắng xóa. Trăm ngàn ký tự vô hồn móc xích vào nhau, như bị giải đi trước cái nhìn đóng băng nhọn hoắt của Tùng. Trên bàn, điện thoại rung rần rần. Đó là mười ba cuộc gọi nhỡ của Hoài Trinh, sinh viên nhạc viện. Valentine năm ngoái, Tùng đã ngỏ lời yêu Hoài Trinh. Đó cũng là khoảng thời gian Tùng mới ra trường, còn đang làm tình nguyện viên cho câu lạc bộ từ thiện. Đêm nay, Hoài Trinh lần đầu tiên biểu diễn tại nhà hát. Tùng không nhấc máy, sáng ngày mai là deadline. Đêm nay, Tùng ở lại văn phòng làm việc. Cơn đau đầu khiến Tùng cựa mình, đấm nhè nhẹ vào trán một vài cái, rồi lảo đảo đứng dậy. Tùng không thể thoát ngay khỏi trạng thái cong vẹo cột sống như một người khom lưng nhiều năm. Tùng không nhìn đồng hồ máy tính. Đồng hồ treo tường thì đã chết. Tùng bật âm thanh điện thoại, gọi lại cho Hoài Trinh: Anh xin lỗi. Anh không đến được. Ngày mai là deadline rồi… Vậy thì anh cứ làm công việc của anh đi. Em không còn là gì của anh cả. Đừng tìm em. Vĩnh biệt anh… Giọng người con gái nghèn nghẹn cất lên rồi câm bặt. Tùng ngồi đánh phịch một cái. Chiếc ghế rung lên trong khoảnh khắc, rồi lại vững chắc trở lại. Tùng tắt chuông, liệng điện thoại lên bàn, và ngồi đờ đẫn nhìn màn hình. Máy tính lại hiển thị lệnh! Tùng thở hắt một tiếng. Một năm yêu nhau, Tùng ngán ngẩm gái Việt Nam. Tùng không còn rung động về tình yêu. Hàng đêm, Tùng chỉ làm mỗi một việc, đó cũng là nỗi si mê duy nhất của Tùng: Xem sexvideo và giao hợp đến kiệt sức và đau đớn với sexdoll. Sau cực khoái, Tùng quên toàn bộ. Vóc dáng, làn da và nữ tính của Hoài Trinh, thực thà mà nói, thua xa về độ gợi dục và khả năng chiều chuộng đủ trò của con búp bê tình dục Tùng mua từ Trung Quốc. Triệu chứng mất ngủ kinh niên khiến Tùng muốn làm một chầu bia. Dưới chân tòa nhà văn phòng là quán bia Lan Chín. Hai mí mắt Tùng bỏng rát, căng ra, không khép lại được. Ánh nhìn lê đi nặng nhọc như bị trói chặt vào đoạn code cũ.
Tám giờ tối, tôi đến quán bia gọi đĩa lạc. Tám rưỡi, gọi cho Tùng không được, tôi đi thang máy lên văn phòng công ty Tùng. Căn phòng im ắng. Các nhân viên vẫn ngồi chặt một chỗ của họ, tiếng nhấp chuột liên tiếp, đó cũng là công việc duy nhất của họ trong ngày. Sau tấm kính mờ, ngài giám đốc hợp đồng của công ty, Tùng nói với tôi như vậy, đang đảo qua đảo lại trên lối đi giữa các ô cá nhân. Tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại khá lạ như tiếng rắn đuôi chuông của ông ta. Lọn tóc đuôi chuột rất dài sau gáy! Ở đời các giám đốc lớn thường giống nhau. Ai cũng thế, com lê cà vạt, làm việc tới đêm và đều rất dị thường…
Một tiếng sau, ngài giám đốc rời văn phòng. Tùng vội cầm ví, choáng váng bước ra ngoài… Tôi gọi thêm sáu chai, và duy chỉ một đĩa rau củ quả.
Gần một giờ sáng, tôi tỉnh lại trong bãi nôn của hai đứa. Tùng gác chân lên bụng tôi. Ngáy phì phò. Mùi người làm tôi rờn rợn. Có thể tôi đã say, nhưng tôi vẫn nhớ kẻ quẳng tôi và Tùng vào taxi đêm nay. Một gã mặt sẹo. Các vết sẹo do dao lam. Rãnh sâu như bị rạch ghì tay. Có cái ngang sống mũi. Có vẻ như gã là chủ quán bia. Bởi gã chẳng quên lột ví của Tùng. Mà cũng không phải. Cái sẹo gây ấn tượng rất sâu. Tôi từng thấy một cái sẹo như thế. Gã ta là ai nhỉ.
Giáng Sinh. Đúng rồi! Đêm nay là đêm Giáng Sinh. Tùng ơi! Tôi lay Tùng, nhưng Tùng hất tay, đạp chân. Tùng đã quên. Tôi cũng quên. Nhưng sao không có hồi chuông nhà thờ nhỉ. Nhà thờ Đức Bà rất gần đây. Sực nhớ lại tối qua có một chuyện phiếm mà tôi phải ghi chép ra để có tư liệu viết cho tin nhanh.
Mười một giờ đêm. Tôi uống chai bia đen thứ sáu. Khắp các bàn, đông đỏ quanh một câu chuyện duy nhất: Một vụ tự tử gần đây, nhà trong phố này. Nạn nhân: Nữ sinh. Chết trong trạng thái: Trần truồng. Nguyên nhân: Dùng dao lam rạch nát các động mạch khắp thân thể. Chắc là để chết thật nhanh… Vài người đồng thanh. Sao không đâm đầu vào tàu hỏa. Rùm! Bép một cái! Chết như thế sẽ nhanh hơn đấy… Lời một ông già. Đâm đầu vào tàu hỏa thì bố làm sao nhìn thấy cái ấy được nữa hả bố! Có mà nát bấy ra! Điệu cười rú lên trong quán. Thằng bé đánh giầy xán lại gần, lót dép ngồi dưới chân Tùng, nghĩ vẩn vơ, mắt tít lên, giãi ròng ròng. Tôi đoán được ý nghĩ ấy. Cút ra thằng mọi kia. Vớ vẩn nào. Đạp mạnh vào người nó, Tùng quát. Một thằng sinh viên bồi đứng chính giữa quán, thao thao các tình tiết ly kì, chất giọng lôi cuốn và kích thích. Hóng! Đám đông từ ngoài lại dồn nhau vào quán, gọi um oang bia và thịt. Thịt. Thịt. Thịt và thịt. Như cơn bão sa mạc nhiệt đới. Thứ sân khấu không màn, có đến ba phần tư dân phố này bị hút hồn. Không biết gã chủ quán kiếm đâu được thằng bồi nhỏ này. Tùng vỗ đùi! Phải nói là nó kể hay! Nghe sướng tai! Như nghệ nhân bên Tàu xưa vậy…
Chuông nhà thờ vỡ rồi! Vỡ chuông rồi! Vỡ lúc mười hai giờ! Tiếng la hét đầu kia con phố nhỏ. À. Bây giờ tôi đã nhớ ra. Thì ra quả chuông đồng đã nứt toác từ trước, đêm nay mới vỡ ra. Thế là tôi đã có hai bài để đăng tinnhanh.com vào ngày mai. Nhuận bút đủ một chầu cà phê với bạn bè. Tôi mỉm cười! Bên cạnh, Tùng vẫn ngủ. Tôi bỏ mặc thằng bạn phượt. Tôi phóng mắt ra ngoài cửa sổ, nhà thờ tối sầm đi, vài quán bia đêm vẫn rộn lên tiếng đập bát và tiếng rú.
Phải nói thêm với bạn đọc: Tôi là một nhà văn. Tôi làm việc trong một phòng biên tập sáu mét vuông. Bao quanh là bốn bức tường sơn đen. Ô cửa sổ duy nhất không bao giờ mở, nó bị bịt kín bằng một tảng xốp cách âm vuông vức dầy sáu xăng ti mét. Từ nhỏ, tôi sợ ánh sáng và dị ứng tiếng người. Các cơn dị ứng không đều đặn xảy ra. Nhưng nhiều lúc, hai lỗ tai tôi đỏ lừ và chảy mủ vàng (như bệnh viêm tai giữa) rồi nhức ong lên khi nghe bất kỳ một ai ta thán. Công việc của tôi là sửa morasse cho hồi ký, thơ, truyện ngắn, tiểu thuyết do nhà tài trợ đặt hàng in ấn. Hợp đồng rất nhiều và liên tục được đưa xuống từ cấp trên. Sửa morasse là dò từng chữ cái. Từng chữ cái. Từ chữ cái đầu tiên đến chữ cái cuối cùng. Cứ dò như vậy. Một ngày. Một tuần. Một tháng. Một năm. Mỗi năm tôi có thể dò xong một trăm tiểu thuyết. Mắt tôi vì thế lòa dần. Tôi tắt hết đèn mỗi khi ngừng dò. Như thế, mọi vật đều màu xám. Tôi sẽ không thấy quá rõ mức độ suy giảm thị lực như khi đối diện với ánh sáng. Cũng không ai thấy bộ mặt của tôi…
Buổi họp nhà xuất bản, vào buổi sáng thứ hai, giám đốc giới thiệu một nhà văn già, được điều xuống từ một cơ quan, phải nói là thẩm quyền vô lượng, sẽ về quản lý và giám sát cả đội biên tập viên chúng tôi. Ngồi họp, nhìn ai tôi cũng chỉ thấy lờ mờ. Mặt nhà văn già tôi không lấy nét nổi, càng cố nhận diện thì lại càng nhạt nhòa. Nhưng một con mắt thong manh, lòng đen mờ đi, chỉ còn màu đùng đục thì làm tôi nổi gai và thót tim. Chính con mắt này, ở nơi xa xôi nào đó, đã xói vào mặt tôi độc địa. Từ sau buổi họp, tôi không dám nhìn vào mắt ông ta.
Các cuốn truyện ngắn của tôi không được phép xuất bản.
Tôi không tìm được lý do nào cho việc những cái thai bị chết lưu. Nhưng sự thực thì chúng đã chết. Đêm, tôi không ngủ được. Tôi chỉ còn biết tìm đến Tùng. Hai kẻ cùng bị ném ra khỏi tình yêu. Ngồi song song. Tu ừng ực cả chai Vodka. Lặng câm. Chìm sâu vào bóng tối. Người chồng cũ bỏ tôi đi sau đó vài tuần. Không có ly dị. Không chia tài sản. Chỉ có một tầng gác trọ toàn gián.
Xác gián nằm la liệt. Trong nhà trọ. Trong phòng biên tập. Trong ác mộng chớp nhoáng của tôi. Tôi coi chúng hơn những con người. Tôi chôn cất chúng. Từng con một. Mỗi con một nấm mộ riêng. Những nấm mộ vô danh trong vườn hoa phong lan trên tầng thượng nhà chủ và dưới gốc cổ thụ trên vỉa hè cơ quan. Sẽ không ai đào lên để xây chung cư và biệt thự. Lũ gián chết rồi nhưng mỗi đôi cánh vẫn ánh một màu hung đồng, bóng lên và đôi lúc lấp lánh. Chúng là nhân chứng cho số phận của con người. Ngay cả khi chúng sống, hoặc chết.
Lên chùa Viên Minh. Tôi cúng dường để các ni sư làm lễ cầu siêu cho gián. Tôi hóa các bản thảo cho lũ gián đang ở cõi giải thoát. Bởi đó là các truyện viết về đời gián. Gián là vũ công. Mắt sáng trong đêm. Vũ điệu giữa tiết trời sương gió. Lúc sống, có cánh mà không thể bay cao. Lúc chết, bị dập vùi trong xó tối. Một giống loài bị truyền đời nguyền rủa. Đó là tội tổ tông của gián hay tội lỗi của nhân gian? Gián ở xứ sở này là như vậy. Từ sau ngày hôm đấy, tôi bỏ bút…
Bốn bức tường đen. Tôi không khóc. Tôi không cười. Tôi dạt vòm vào facebook. Khoái lạc ở đó. Tiếng rên xiết là khoái lạc. Tiếng gầm thét là khoái lạc. Cái chết cũng là khoái lạc. Vì đó là tiếng rên xiết, gầm thét và cái chết của những kẻ bạo dâm và khổ dâm. Tôi dán mắt vào màn hình. Đã lâu tôi không làm tình. Hàng ngàn lượt share sexvideo. Hàng chục ngàn lượt like dạo. Hàng trăm ngàn lượt view trong vài giây. Tôi vội download vào ổ cứng và share về tường facebook với nick clone của tôi, phòng khi bị kiểm duyệt xóa link gốc. Gương mặt của một cô bé. Ròng ròng máu đỏ chảy từ đầu xuống gót. Bộ đồng phục ố vàng bị xé vụn. Thân thể bị dao lam rạch tan nát. Âm đạo nhầy nhụa bị cắm dùi đục hoen gỉ. Ba người đàn ông đóng vai cưỡng hiếp. Dương vật của họ thật lớn. Hai người khác dàn cảnh, quay phim. Các góc quay thật chuyên nghiệp. Đây là phim sex Nhật Bản chính hiệu rồi. Tôi thầm nghĩ. Nhưng. Ánh mắt này! Ánh mắt này tôi đã gặp ở đâu rồi. Tôi thoáng chút rùng mình. Lời Việt. Lời Việt không phải phát ra từ lồng tiếng. Lời Việt phát ra từ chính miệng kẻ đóng phim. Đó là Việt Nam.
Ánh mắt đó tôi đã từng gặp trong khu rừng dưới chân núi Độc!
Mắt tôi mờ đi. Lưng tôi gập xuống. Đổ gục trên bàn làm việc. Tôi đã share và post bài cả ngày. Tôi không còn kịp theo dõi admin của group đang tag tôi vào những sexvideo khác, câu view để bán hàng online. Chỉ có avatar của hắn hiển thị trên tường nhà tôi bỗng khiến tôi để ý. Đó là bức ảnh nghĩa địa.
Bán hàng online để mưu sinh. Hắn trở thành kẻ săn cái chết. Tôi không làm được. Tôi rời khỏi facebook. Tài khoản bị xóa. Tôi trở về với lũ gián trên tầng gác trọ. Đêm đêm, tôi nằm trò chuyện với gián. Lũ gián nghe tôi đọc bài thơ mới viết, chúng bắt đầu bay. Tiếng đập cánh nghe xè xè. Như âm ba của cái radio cũ kỹ ca bài phản chiến bị bùn đất và nước mưa trên Cổng Trời làm mất tiếng.
Đêm đêm, tôi mơ thấy linh hồn của lũ gián trở về, rồi lại tan biến đi. Chỉ để lại hư ảnh đang lướt hun hút về phương tây, nơi ánh trăng đang lên. Tiếng đập dép của bà chủ nhà trọ giết gián đã phá tan cơn mơ đẹp nhất đời tôi.
Tôi bắt một chiếc xe dù. Đi từ bến đầu tiên đến bến cuối cùng. Tôi bảo lão tài xế như vậy. Cứ như đi phượt đường trường. Trốn chạy thành phố này. Muốn đến đâu thì đến. Thậm chí đừng quay lại. Vừa đổ người vào ghế. Vừa lay lắt thở. Mắt lờ đờ. Tâm trạng như phế tích. Chiếc xe trắng toát. Ba dải sơn đen chạy suốt theo chiều dọc thân xe. Trông không giống xe khách thông thường…
Trời tối dần. Màn đêm đặc quánh rừng núi. Xe chỉ có tôi là hành khách. Một cảm giác rùng rợn gợn lên ở lưng tôi. Nghe như có tiếng rắn kêu phì phì, khè khè trong khoang xe. Thật kỳ quặc là tiếng rắn lại phát ra từ vị trí ghế lái. Không thể nhầm được. Nhưng cũng không thể tin nổi. Mà có lẽ tôi đã nhầm. Có thể xe này chở lậu cả động vật hoang dã. Mùi rắn tanh tanh xông lên. Tôi tặc lưỡi. Phó mặc. Khép mắt hờ. Thở dài trút hết suy nghĩ ra khỏi lồng ngực. Âm thanh đó lặp lại vài lần rồi tắt hẳn. Lão vừa đốt thuốc, vừa lao xe xuyên thủng cả màng bóng tối. Tôi ngửi thấy mùi người. Mùi thịt thối. Nó bốc lên từ hai lá phổi cáu bẩn đầy máu mủ đang lọc những lọn khói nicotin của lão. Mùi thịt thum thủm, nồng nặc như thể lão vừa ăn con gì đó chết lâu ngày mà quên súc miệng. Có thể còn là mùi của đám hành khách chạy chợ các chuyến trước. Nhưng chưa chắc là của họ! Mồ hôi. Lở loét. Máu. Thịt. Tủy xương. Tôi vội sang ghế khác. Ở đuôi xe. Nơi không đèn. Và thoáng gió. Phải tránh cái mùi tởm đó. Nhưng mùi vẫn oăng ra. Không hết. Tôi suýt nôn. Ngoảnh lại nhìn tôi bằng con mắt che miếng vải tròn và đen, lão nuốt nước bọt. Thanh âm cuộn lên ừng ực trong cuống họng. Đèn led khoang xe mờ mờ. Chỉ đủ cho tôi nhìn chằm chằm không dứt về phía lão. Một sự cảnh giác rất căng thẳng. Đã quá nhiều vụ tài xế cưỡng hiếp hành khách nữ trên những cung đường rừng núi được báo chí đưa tin. Tôi lạnh gai người. Con đường càng lên cao càng dốc. Chiếc xe lúc dựng đứng lên trời. Lúc chúc đầu xuống đất. Vừa cố định ánh mắt vào lưng lão. Vừa hoảng loạn liếc hai bên đường. Tôi thở thật khẽ. Tôi cố nín thở. Tôi bất động. Như sợ bị lão nhận ra sự hiện hữu của tôi. Tôi che giấu sự tồn tại của tôi bằng sự câm lặng và bóng tối. Chỉ một kích thích nhỏ thôi. Một đôi mắt gợi tình. Một bầu vú chợt nhô cao. Một giọng nói đầy nữ tính. Một nhịp thở thơm mùi son phấn. Vô ý chúng lọt vào mắt lão, vào tai lão, vào mũi lão. Thì tôi sẽ trở thành con mồi trong rừng đêm ngay lập tức. Lão sẽ cưỡng hiếp tôi. Quay sexvideo để lưu lại và thủ dâm. Giết tôi. Và chôn xác tôi xuống một cái hố nào đó. Thỉnh thoảng, lão lại quay xuống lườm trộm tôi bằng bộ mặt gầm ghè, chi chít sẹo ngang dọc. Rất bất mãn. Như không luộc được tôi ngay lập tức.
Xe khách dừng lại trước một thị trấn hoang phế đã nhiều năm…
Tôi nhận ra đây chính là chân núi Độc. Nghĩa địa nằm ngay phía trước cổng vào thị trấn, như một đàn tràng của nghi lễ hiến tế những ai đã, đang và sẽ đi vào truy tìm bí mật của thị trấn. Tiếng thút thít nhỏ dần rồi câm nín!
Tôi không sợ ma quỷ. Trái tim mách bảo tôi đi về phía người đàn bà tiều tụy. Bà đang ôm khung ảnh đứa con gái. Bà vẫn quỳ ở đây sao… Ngước mắt nhìn tôi. Đó là một đôi mắt đã mù. Bà đã mù lòa. Bà chưa hề đi đâu. Bà vẫn quỳ trước ngôi mộ của con gái. Nếu còn sống, cô bé vừa tròn mười ba tuổi. Con gái của mẹ. Mới sớm nay, mẹ còn ôm con vào lòng. Mẹ còn hát ru con. Mẹ vừa gấp hạc giấy cho con. Con ngủ rất ngoan. Vậy mà con nỡ bỏ mẹ rồi đi sao. Tôi nhìn bức ảnh. Đôi mắt tôi đỏ cháy. Tựa như đôi mắt em. Tôi cảm thấy nghiệp chướng đang đè nặng lên hai vai gầy gò và lạnh ngắt của tôi. Đè nặng lên bầu vú khô héo và giá buốt của tôi. Ánh mắt đỏ rực phản chiếu ngọn lửa nhang tôi thắp bằng trái tim thành kính. Tôi quỳ xuống bên cạnh bà. Hai bàn tay chắp trước ngực…
Có tiếng bước chân sau lưng tôi. Lão quản trang! Lão quản trang đấy phải không? Người mẹ nhìn người bằng linh cảm, cất tiếng hỏi tu từ. Tôi quay lưng lại. Lão tài xế đang đứng lừ lừ trước mặt tôi. Lão đứng ngược sáng. Trong đêm. Ánh lửa chập chờn. Màu đen thẫm của cái bóng thình lình đổ ập xuống.