Thơ Vũ Ngọc Đan Linh

Thơ Vũ Ngọc Đan Linh

Vũ Ngọc Đan Linh là một nhà thơ trẻ, là một trong những tác giả cùng điều phối trang thơ Dòng Chữ và tổ chức các sự kiện đọc thơ định kỳ, đồng thời có nhiều tác phẩm đã xuất bản trên các tờ báo Văn Nghệ. Văn+ xin gửi đến một chùm thơ của cô. Các bài tuyển lựa ở đây đều là những suy tưởng  trong cõi siêu hình của tình yêu.

 

 

 

  1. Hải đăng

Hãi sợ liên miên

nơi trùng dương tiếng rú gọi đang vang vọng

ngậm một mặt trời mục ruỗng thét lên

Thế thôi,

để em khóc lênh đênh đêm mù khơi

nghe chân rền bên thềm tháp lặng

trong ánh sáng mờ thiêu bóng tối

chộp lấy một con chim sẻ

bóp nghẹt

thấy cái chết vùng bay.

Tháng năm lìa tan trong nước mắt lạnh căm

bảo anh hoàn trả

tức là

muốn anh giữ lấy

bảo anh rời đi

tức là

muốn giết anh

rồi tự giết

Chúng mình không thể tin được ai nữa

cười gượng cho hết đêm nay.

Ngã gục bên thềm để những bước chân giày xéo trên lưng

thấy độc ánh đèn cười

hay ngọn hải đăng cuồng nộ

quờ quạng bao đêm

không thể chạm được

thì thào tên anh

ộc ra

chỉ toàn xa lạ?

Nghiền nát gai nhọn tua tủa trên mình

để em ngủ say vĩnh viễn

trong vòng tay như đáy nước sâu.

 

2. Sinh non

Nốt huyền ngân giọt giọt sau mưa

Xin hãy lau những vết bùn gấu áo

Hôm nay chuông chùa ướt vai tim nhộn nhạo

Tìm đường về không thấy bóng trăng lên

tôi lạc lối trong ký ức không tên

tôi gục chết trong mười miền ánh sáng.

Vũng nước xưa mặt trời xán lạn

vốc trăm lần chỉ rặt những đêm đen

Đôi mắt mẹ lấp loáng dấu thanh thiên

hòn ngọc vỡ cũng một thời con gái

Những em bé lê gót chân tím dại

nhuộm hoàng hôn đỏ quạch lưỡi dao thề.

Nếu mai này tôi có được sinh ra

và tôi chết,

trên tay bồng bế.

Xin hãy lau đôi mắt người rớm lệ

Con ngươi mặt trời nhức nhối huyết đen.

Xin cho tôi không cần phải xưng tên

vì tôi chết trước khi nhìn trần thế

vì tôi chết trong con ngươi người mẹ

gượng cười không kịp khóc thương tâm.

 

3. Những cung đường miên man tóc xoã

Em đứng dưới cơn mù loà lạnh chói

Tôi lấy xe mê

 mải mắt buồn

Em đứng đợi gãy đêm trường 

bật khóc

lái khỏi cõi người 

vằng vặc

 môi hôn

Trong đêm tối 

mặt người

không mặt!

Tôi thiếp đi

sao sáng

trập trùng

Mắt buồn em vẫn nhìn tôi ngấn lệ

Xe lao mình vào bằn bặt thinh không.

Tôi đã lái như thể đây lần cuối

cùng em đi 

giá rét tuyệt vời

Tôi sẽ lái đến vỡ oà thế giới

Thiếp ngủ hoan say 

giữa hơi ấm con người.

Tôi không yêu, chẳng bao giờ nhớ mặt 

Chẳng còn chi ngoài dư dật nỗi buồn 

Xe lao đi lao đi man dại 

Trên mặt người hớt hải môi hôn

Tôi sẽ quên sẽ quên khi chạy tới 

những đêm trường gãy gập vô minh 

Tôi sẽ quên sẽ quên em quên cả 

chân trời quá độ chỉ còn lại tiếng “không”

nhưng xe đi xe đi

không quên được

những cung đường miên man tóc xoã

Và mặt trời không hửng ở phương Đông!

 

4. Tình yêu, và không gì hết

Khi mẹ khóc, tôi quay đầu về phía đường băng

nhìn thấy mặt người in trên lớp kính,

nhìn thấy chính mình nhợt nhạt

chồng lên những chiếc máy bay im lặng

chồng lên bóng đêm.

Gương mặt mẹ luôn luôn căng cứng 

như tiếng thét khủng khiếp mở đầu Feign*

con đã nghe lại bài hát đó

một lần lại một lần. 

Mùa đông dài mãi mãi

ông ấy có tất cả mọi thứ

còn bà, điều duy nhất bà có, điều duy nhất bà có thể dâng tặng ông được

là tình yêu, và không gì cả.

Con cũng chỉ như mẹ

tình yêu, và không gì hết

những chiếc máy bay xếp hàng thinh lặng

những đốm sáng nhấp nháy

như ngọn đèn đánh cá nhìn từ phía bờ.

Anh sẽ thất vọng chứ?

Giá những đường băng cứ trải dài vô tận

để những đốm sáng không kết lại thành vệt qua cửa sổ máy bay

và chảy tràn như dòng nước mắt

anh sẽ thất vọng 

như ông ấy, đúng không.

tiếng thét thảng thốt không thể nào ngăn được

giả bộ, giả bộ

máy bay cất cánh

mặt đất sụp đổ

chìm lấp vĩnh viễn vào trong bóng đêm.

*: “Feign” của Jarhead Fertilizer.

 

 

5. Rebecca

Ngày mai em qua đời

tôi trở về đêm nay 

dòng nước đen u buồn như máu

tôi tìm em ngày ngày

tóc huyền em cứng lại

bờ vai vàng thơ ngây

bên khung cửa ngọn đèn đơn độc

một trời sao vùng hiện ngây ngất say.

Và em trong bức tranh ngày đó,

nụ cười run rẩy mấy mươi năm

khi những tấm gương hồn nhiên sáng lại

lật con dao rỉ sét giữa thinh không

Tôi đã thấy em một hình dung khủng khiếp,

trong chính tôi ăn mục ruỗng từng phân

khi sau cùng tôi tìm tôi, có thể

nơi những vết thương đang rỉ máu của em.

 

 

6. Vinh quy

“Thế rồi vua mở khoa thi,

Thế rồi quan Trạng vinh quy qua làng…”

(Nguyễn Bính)

City, city,

Quan Trạng vinh quy

nghìn xưa máu cắt

đêm thẳm ngậm cười

thơm mùi nước mắt

vùng chạy mê man

tháng ngày thảm thiết

lẫy sáng tan hoang

nhìn lên,

mộng khép

City, city

trùng dương cồn sóng

cao tốc mênh mông

hàng mi lạnh cóng

City, city

đêm trường thảng thốt

ủ lại bên mình

phố hầm hập sốt

City! City!

lặng người cay đắng

buôn tháng bán ngày

hai bàn tay trắng

City! City!

tìm nhau mải miết

muôn ngàn mơ vọng

đời chưa từng biết

City! 

City!

Quan Trạng vinh quy!

lọng rơi tiền kiếp

nay phố đèn lên

còn đâu mộng huyễn?

CATEGORIES
Share This

COMMENTS

Wordpress (0)