THƠ CỦA TRẦN XUÂN TRỌNG: ĐỘC THOẠI GỐM – HIỂU LẦM – HÉO DẦN

THƠ CỦA TRẦN XUÂN TRỌNG: ĐỘC THOẠI GỐM – HIỂU LẦM – HÉO DẦN

Văn+ xin trân trọng giới thiệu tới bạn đọc các tác phẩm của nhà thơ trẻ Trần Xuân Trọng, người mà chúng tôi đã may mắn “phát hiện” khi tuyển bài cho số Tết năm nay.
Tác giả Trần Xuân Trọng sinh năm 1996, tốt nghiệp chương trình Thạc sĩ Triết học tại trường đại học Khoa học xã hội và nhân văn với luận văn: Quan niệm về con người của Dostoyevsky. Anh từng kết hợp cùng kênh Hà Nội FM tổ chức “Đêm thơ trong thành phố” (tại Hà Nội) vào tháng 12 năm 2023 với chủ đề “Làng trong Phố”. Anh đã có thơ, tản văn đăng trên: Báo Văn nghệ trẻ, Tạp chí sông Hương (bút danh Thành Phong); Báo Bình Phước, Báo Hà Nội mới, Ấn phẩm Thời Nay (báo Nhân Dân), Tạp chí Vườn thơ người Việt…
—-
” Với tôi, thơ là một hành trình để lắng nghe và tái tạo những thầm lặng của đời sống. Thơ không chỉ là ngôn từ, mà là một sự sống – một dòng chảy bất tận kết nối giữa những điều tưởng như đã mất và những khả thể chưa từng hiện hữu. Thơ là cách tôi gọi tên những giấc mơ, (hoặc đôi khi là những hiện thực tưởng chừng như mơ), là nơi ký ức, cảm xúc và ý niệm giao nhau, vặn xoắn, rồi hóa thành hình hài mới. Nó không cố nắm bắt mà để mọi thứ tự do trôi, tự phô bày ý nghĩa của mình. Với tôi, thơ chính là cuộc đối thoại lặng lẽ, bền bỉ với thế giới và với chính mình. ” (Trần Xuân Trọng).

Dưới đây là chùm thơ tác giả gửi cộng tác Văn+:

1. ĐỘC THOẠI GỐM

Như có ai vừa gọi ta bước qua cánh đồng
trong tay là nắm đất ửng đỏ
chiều hoang vò võ
miếng vá không lành ký gửi hoàng hôn

ngày rơi trên miệng bình gốm cổ
vặn vẹo thành hình
lạ như trôi
xác tín lời dụ lửa
chạm vào nhau bao dung
mòn khuôn ngày rỗng gió
ngày niêm phong những bước chân hằn in cơ cực

vạn dặm là quãng thở dài khuyết thiếu
niêm phong hàng cây mất ngủ – hàng cây đẹp
niêm phong đàn chim không hẹn ngày trở về
niêm phong những lời mặc cả lê thê
cắm xuống linh hồn nhành hoa đa sắc
chỉ là tồn tại nên chẳng thể nào nhớ
rạn rỡ đêm

bàn tay vơn van
dấu vết

đỏ
thác âm trầm đục
lồng ngực mách lối chẳng thể buông
thảng thức say mèm
dòng sông cạn đáy
.
.
.
một bình nước […] không đủ giải khát cơn say
ngày mai
ai sẽ mơ – thay – một bình hoa sen trắng?

 

2. HIỂU LẦM

hoa hư
mắc kẹt trong miệng gió
cánh hoa là mảnh
mảnh của một tiếng vỡ
rơi xuống đất, nảy lên thành những chiếc lặng

hoa không đứng, hoa nghiêng
sắc của hoa là nhói
là tiếng rạch vào mắt của cái nhìn bất chợt
rồi biến mất như chưa từng tồn tại

hoa là hoang, là hút, là hụt

là tiếng ồ khi phát hiện ra chẳng còn gì
mỗi cánh hoa là một lời nói dối
bọc trong màu đỏ quá thừa tự tin

hoa là hoài cũng có thể là không
một cơn mưa nhỏ ngủ quên trong lòng cánh
hay tiếng gió cười khi nhìn thấy
chính mình
qua một tấm gương

hoa là hoặc:
hoặc là một nụ hôn của đất
hoặc là một cái vuốt ve của trời
hoặc chẳng là gì – chỉ một thói quen
của tạo hóa lặp lại như một trò chơi

và hoa rụng
không phải vì gió

 

3. HÉO DẦN

Pháo nổ
lì xì đỏ
làm giật mình chiếc bình pha lê
đôi mắt mở
ôm những cành hoa

vòng tròn rộng ra
đều đều hơi thở

hương hoa, sắc hoa
bừng lên trước ngày héo hót
tiếng chuông vang
thầm thì câu khấn nguyện
cho ai?

căn phòng ấm ngập tràn những vết cắt
một con kiến bò qua, nhìn lên
thấy bông hoa không rễ, không đất, không nhà
nó thầm hỏi: […]
hoa không trả lời vì đôi môi đã hóa cánh khô

hoa mơ ngày mai
năm mới
cánh sẽ rơi

 

CATEGORIES
Share This

COMMENTS

Wordpress (0)