
Chùm thơ Nguyễn Đức Hậu
Nguyễn Đức Hậu còn có bút danh khác là Nam Thiên Phú, viết chậm mà chắc, cảm tưởng như anh đang đi lượm lặt những ngôn từ còn sót lại trên cánh đồng chữ nghĩa truyền thống làm sáng nó ra để viết lên những câu thơ của mình. Chính vì vậy thơ anh dạt dào tình quê, tình cảm gia đình, sự khắc khoải của người con lạc lõng giữa thành phố… nên dễ chạm đến sự đồng điệu của người đọc. Văn+ xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của Nguyễn Đức Hậu.
SÔNG ĐÁY
Thuở nghèo…
tóc mẹ gội nước sông trong
nước ở gót trâu người gánh về sương khói
bẵng đi tôi thành người luống tuổi
dòng sông cũng lặng im khi mẹ bước lên bậc tam cấp giữa nhà
Sông Đáy một mình kè cạp những ngôi nhà ngói cũ
chỗ ấy mẹ nằm bấp bênh mười năm sóng lở
xác thịt ngấm vào phù sa
Mười năm
tấm ván mọc chi chít những mầm hương
rọi vào đêm một ánh mắt đục thức canh dòng sông mất ngủ
bột đất trát vách rũ lên bờm xơm tóc mẹ
như nắm tro tàn tãi xuống mặt sông cong
Mười năm
những hốc mắt đã sâu như gườm đất
bao phen nước lớn ngập sân nhà
con nằm bình yên thấy mẹ về ướt át
Đêm nay những nấm đất bên bờ sông kể chuyện
một gánh nước làng giội lên giấc mơ con
giấc mơ của một dòng sông chưa từng qua thành phố.
14/8/2020
TỰ DƯNG
Lại chiều gõ chạm làng xa
Lại tôi một đứa con già về quê
Lại lòng cay tái cay tê
Đợi khi cả gió ngược về mái hiên
Tự dưng gỗ mọt thành quen
Tự dưng nứa lá thành miền ưu tư
Nâu sòng đã ngấm mùa thu
Những phù sa mặn từ từ hiện sinh…
Cánh đồng hóa một dòng kinh
Mẹ nằm trong vỏ trấu… mình mẹ thôi
Tự dưng cỏ mục thành tôi
Mẹ tôi thành nấm cỏ ngồi đợi con
Ngày tàn chửa hết dại khôn
Khói mang đi cả trận đòn từ tâm.
18/3/2019
CHÙA
Đợi chiều chùa thắp trầm hương
Để người cõi tạm mõ chuông gội đầu
Hình nhân mặc áo cổ Tầu
Trông hoang hoải đón sòng nâu vào chùa
Tàn hương phủ phục bóng rùa
Đức tin cổ tịch như chưa đốt đèn
Bức bàn mọt ăn mất then
Câu kinh cài lửng trong miền lá rơi
Chân nhang mượn gió về trời
Hoàng hôn dụi mắt khấn người hư vô
Rêu trầm búp đá nằm trơ
Kinh qua huyền hoặc đến giờ vẫn xanh
Hương nào dịu vợi mong manh
Độ trên tay Phật đã thành chồi non…
Khói tà thanh đạm về thôn
Niềm vui gõ chạm nỗi buồn mặc nhiên
Lư đồng! Nhóm lửa làng lên
Để người độc mộc nhà bên tu hành.
28/6/2018
BÀ
Tháng tám đầu thu góc phố mịt mù xe
tôi tảng lờ nghe
đầu hè
tiếng trống
hạt tràng im re niệm nỗi buồn khăn trắng
Mẹ tôi về qua đầu giường
vắng!
ánh mắt đỏ màu khuya
mẹ gọi điện những người chưa gọi điện
tôi ở thị thành lơ tơ mơ
bia…
Ngày trở về
kí ức đã thành mồ xanh cỏ
bốn bức vách khâu những chiều đói khổ
sợi tóc già nương thân then cài cửa
gió lừa lừa mang đi
Ngày trở về
cái chết đã thành quy ước
quang gánh bỏ không ao làng vẫn nước
dòng sông bỏ không vẫn bờ trơn trượt
con quạ đen ngồi hóng Truyện Kiều
phiến đá gầy khâm liệm hóa thành rêu
Bà về đi những ngón tay gầy như nạn đói
cổ tích hiện hình đòi đi chơi tối
gió chia nhau giọt mắt tiếng kèn Tầu
cơi trầu mằn mặn áo nâu
Bà về đi thương phận làng nón rách
lối cũ cong cong bàn chân bết đất
ca dao đi hành khất đô thành
rượu chè say be say bét những mặt mũi trẻ ranh
Chột dạ
tôi nhớ mẹ tôi qua dòng tin nhắn gửi sớm nay gió cả
tôi thấy hình bạn bè sau mỗi lần click chuột lướt face
những thành phố cuồng quay internet
đường xuôi ngược người la kẻ hét
nơi nao là bà tôi?
nơi nao là làng tôi?
tiếng trống bỏ bom trắng nửa chân trời
Những người phụ nữ vô danh
lại về sau lũy tre thời cuộc
tôi click chuột đào mồ internet
những mùi người chết rét
nằm co
Đói rồi niêu cá bà kho
từ rơm rạ đã thành tro trắng đầu…
8/1/2019
MA LÀNG
Đã lâu em chẳng về làng
Hàng cây đã lớn… mùa vàng đã thu
Cánh đồng – những cuộc tản cư
Buổi chiều như bỗng từ từ tuột tay
Tôi ngồi giằng xé bông may
Ma làng đội đất còng tay dại khờ
Tôi ngồi khô rạc trên bờ
Ma làng đâu mất tôi chờ ma… tôi
Chiều rồi em của xưa ơi
Cỏ hoang nỡ để gót người chen lên
Trước vành móng ngựa là em
Để tôi phủ phục ở trên kinh cầu
Cỏ xanh se áo trên đầu
Chân hương cắt xẻ buồn đau thân này.
Hợi hời… ma ở trên cây
Em không trả lại tôi ngày tốt tươi…
20/6/2018
NGUYỄN ĐỨC HẬU


